Chương 58.1: Đến đây, cắm dao đi (canh hai)

Viên Dã Tắc rất mẫn cảm, từ lời nói của Thôi Kiều rất nhanh bắt được trọng điểm, "bao nuôi".

Rõ ràng ngay từ đầu cũng không nói những lời này. Khi mình nói đi mua cơm, mặc dù cô không vui. Nhưng cũng không kháng cự như vậy.

Điều đó chứng tỏ sau khi mình đi, cô nhất định là nghe được cái gì mới có thể như vậy.

Viên Dã Tắc nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Vừa rời khỏi nhà Thôi Kiều, liền gọi điện thoại cho người đi điều tra một chút trong khoảng thời gian mình rời đi, có ai gọi điện thoại cho Thôi Kiều hay không.

Tin tức bên kia nhanh chóng gửi đến. Đó là Khúc Nhiên.

Viên Dã Tắc cười lạnh, vì sao những người này lại không chịu nhớ lâu hơn một chút vậy?

Thôi Kiều đương nhiên biết Khúc Nhiên sẽ xui xẻo, cô đều nói nhiều tin tức quan trọng như vậy, nếu như đối phương còn không đi điều tra thì mới là lạ.

Thôi Kiều cá nhân không thích nhằm vào phụ nữ, nhưng người đã từng bắt nạt nhuyễn muội Thôi Kiều kiếp trước, cô cũng không định buông tha.

Thôi Kiều kiếp trước không biết nên phản kích như thế nào, cô đương nhiên biết.

Kỳ thật hoàn toàn có thể dựa vào chính mình, Thôi Kiều cũng có thể giải quyết Khúc Nhiên, nhưng Thôi Kiều cũng không muốn làm như vậy, Viên Dã Tắc mang đến phiền toái cũng nên để Viên Dã Tắc xử lý mới đúng.

Soái Soái đã bắt đầu chậm rãi học đi bộ, vây quanh sô pha đi tới đi lui, đã không còn là vấn đề.

Ngay từ đầu đã biểu hiện không giống như là trẻ sinh non, điểm này, Thôi Kiều vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ra ngoài mua đồ ăn, Soái Soái liên tục không cần đeo yếm nước dãi, bởi vì lần trước đi ra ngoài, Thôi Kiều đặt Soái Soái ở trên giỏ hàng, lúc gặp được một cô bé có tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, hai đứa nhỏ bắt đầu còn rất vui vẻ, nha nha nói nửa ngày, kết quả một lát sau, vịt con trên yến dãi bị đối phương coi trọng, liên tục muốn tới kéo yếm dãi đi. Soái Soái thiếu chút nữa khóc gấp.

Vì thế hiện tại ra ngoài, Soái Soái đều phải nhắc nhở Thôi Kiều, cất yếm dãi đi.

Thôi Kiều cảm thấy bộ dáng Soái Soái mỗi lần nhắc nhở đều đáng yêu đến run rẩy, cho nên, đặc biệt chờ nhóc y y nha nha nhắc nhở.

Sau khi hai người ra khỏi cửa, Soái Soái muốn tự mình đi bộ, Thôi Kiều cũng không ngại, thả nhóc xuống, nắm tay, chậm rãi đi về phía siêu thị.

"Mẹ... Mẹ..." Soái Soái vừa đi vừa hưng phấn kêu lên.

Soái Soái hiện tại nói tương đối rõ ràng cũng chỉ có hai chữ này.

"Soái soái ngoan~" Thôi Kiều nhìn bàn tay nhỏ bé mình nắm tay, trong lòng một mảnh mềm mại.

Bên kia, Diệp Quyên vừa vặn tới tìm Thôi Kiều, nhìn một màn này, giống như có thứ gì đó lập tức đánh trúng nội tâm của bà ta.

Đã từng có cảnh tượng giống nhau như đúc, bà ta nắm lấy một bàn tay nhỏ bé, chủ nhân bàn tay nhỏ bé đi lảo đảo, ánh mắt lại thủy chung dán ở trên người bà ta: "Mẹ... Mẹ...".

Diệp Quyên dời tầm mắt, ném hình ảnh trong đầu ra ngoài.

Thôi Kiều bên này lại nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện chữ màu xanh biếc, giá trị ngược tâm Diệp Quyên lên 6.

Thôi Kiều lúc này mới biết Diệp Quyên ở gần đó.

Nhưng mà không sao cả, hiện tại là thời gian cô và con trai ở chung, cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Diệp Quyên cũng không có tới tìm cô, điều này ngược lại làm cho cô rất kinh ngạc.

Thôi Kiều nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Soái Soái, tiếp tục đi về phía trước.

Tuy nhiên, vừa ra khỏi khu dân cư đã gặp phải một cảnh tượng lúng túng.

Thôi Kiều nhìn Diệp Nguyên Trạch và Khúc Nhiên sóng vai từ đối diện đi tới.

Khúc Nhiên thật bản lãnh. Có tránh được một kiếp thì thôi đi, còn có thể hợp tác với Diệp Nguyên Trạch đâm cô một đao.

Đáng tiếc, Khúc Nhiên nghĩ sai một chuyện.

Có vài người sở dĩ có thể đâm đao thành công, là bởi vì bọn họ được đặt ở trên đầu tim, tùy tiện dùng một con dao gọt hoa quả cắm vào, đều có thể cắm sâu trong tim. Trong trái tim của Thôi Kiều, đại khái cũng chỉ có ông chủ mặt đơ và vợ ông ấy mới có địa vị này, cho nên cô mới có thể bởi vì một ít chuyện nhỏ mà luôn tức giận.

Mà giống như Diệp Nguyên Trạch và Viên Dã Tắc, cho dù là acc lớn hay acc nhỏ, dù cách Thôi Kiều một khoảng, đưa cho bọn họ một con dao dài bốn mươi mét vung tới cũng không đến gần được trái tim của cô.

Thôi Kiều đột nhiên muốn nhìn xem một con dao dài bốn mươi mét của mình đâm ngược trở về, có thể cắm đến chỗ nào của Diệp Nguyên Trạch.

Đương nhiên, sau khi Thôi Kiều nhìn thấy hai người, hai người kia không có đạo lý nhìn không thấy cô. Hoặc là nói hai người kia vốn là đang chờ cô.

Khúc Nhiên chào hỏi trước, mặt mày đắc ý thật sự là không che dấu được: "Này, Thôi Kiều, đã lâu không gặp, con của cô đã lớn như vậy rồi sao?"

Trong mắt Thôi Kiều lướt qua đau khổ, không chịu nhìn Diệp Nguyên Trạch, không chịu nhìn Khúc Nhiên, ôm lấy Soái Soái muốn đi.

Khúc Nhiên cũng không cho cô cơ hội này: "Cũng không giới thiệu chúng tôi với đứa nhỏ sao?"

Thân thể Thôi Kiều cứng đờ, cả người giống như bị cái gì đó đánh trúng, từ góc độ của Diệp Nguyên Trạch, chỉ có thể nhìn thấy cái trán trắng nõn không tỳ vết của đối phương, nhìn không rõ mặt, nhưng Diệp Nguyên Trạch lại biết, Thôi Kiều khóc.

Cô không muốn ngẩng đầu lên, không muốn để lộ nước mắt của mình.

Khi đối mặt với Viên Dã Tắc, Thôi Kiều bén nhọn mà kiên cường, thậm chí có thể nói là không gì không phá, thế nhưng, ở trước mặt Diệp Nguyên Trạch, Thôi Kiều yếu ớt như thế, Diệp Nguyên Trạch có loại cảm giác, hiện tại anh ta dùng người phụ nữ xấu xí mà ác độc bên cạnh này như một thanh đao đâm vào trong lòng Thôi Kiều, anh ta hình như đã nghe được Thôi Kiều luống cuống tay chân kêu đau...

Diệp Nguyên Trạch một câu cũng không nói nên lời, vốn còn muốn triệt để hủy diệt hình tượng của mình, khiến Thôi Kiều yêu Viên Dã Tắc.

Viên Dã Tắc có tiền có thế, còn là cha ruột của em bé, ở cùng một chỗ, thật tốt...

Nhưng mà, Diệp Nguyên Trạch chính là nói không nên lời.

Ngay sau đó, Diệp Nguyên Trạch liền nhìn thấy Thôi Kiều không khống chế được mà phun ra một ngụm máu!

Phun!! Một! Miệng! Máu!

Thôi Kiều một tay che trái tim, một tay nắm Soái Soái, gằn từng chữ nói: "Thân thể tôi không thoải mái, có thể đi không?"

Diệp Nguyên Trạch gần như là điên rồi, thậm chí không để ý đến mục đích ban đầu của mình, nóng mắt, vọt tới trước mặt Thôi Kiều, vì sao lại hộc máu? Cơ thể sao rồi?

Do tức giận sao?

Diệp Nguyên Trạch kéo tay Thôi Kiều muốn đi đến bệnh viện, kết quả bị Thôi Kiều vô tình hất ra.

Mà Khúc Nhiên còn đang ở trong trạng thái mộng bức, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, cô ta mới nói hai ba câu đã khiến người ta hộc máu?

Hết lần này tới lần khác Thôi Kiều liễu rủ trong gió lại ra vẻ kiên cường, khiến cho động tác hộc máu này, dường như vô cùng hợp lý...

Diệp Nguyên Trạch muốn ôm Thôi Kiều, muốn dẫn Thôi Kiều đi kiểm tra thân thể.

Thôi Kiều làm sao chịu. Lúc này liền nghe được Soái Soái gào khóc.

Tất cả mọi người bên cạnh đều nhìn qua.

Thôi Kiều tranh thủ cơ hội này, ôm Soái Soái lên taxi bên cạnh.

Động tác rõ ràng là đâu khổ như vậy, nhưng liền mạch, hoàn toàn không cho Diệp Nguyên Trạch thời gian dư thừa.

Để lại Diệp Nguyên Trạch một mình tại chỗ.

Sau khi Thôi Kiều lên taxi, dùng đầu lưỡi hơi chống vào vết thương trong khoang miệng, không được, phải đi mua vài túi máu chuyên nghiệp, lần sau nhất định phải mang theo chút máu ra ngoài. Một tuần liền không thể ăn cay được. Đau lòng cho mình.

Các loại khí tức trên người quét sạch không còn gì, mà Soái Soái vừa lên xe liền không khóc nữa.

Thôi Kiều lúc này mới phát hiện đứa nhỏ này căn bản không có nước mắt, nói cách khác vừa rồi chính là gào khan hù dọa người khác mà thôi.

Thôi Kiều xoa xoa đầu Soái Soái: "Quả nhiên là con của mẹ."

Thôi Kiều phát hiện từ rất sớm, Soái Soái đặc biệt thấu hiểu cảm xúc của cô, dù sao mỗi lần cô diễn trò cho dù là khóc hay là tức giận, Soái Soái nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Nhưng có đôi khi, một mình cô nhớ ông chủ mặt đơ và cô vợ của ông ấy, Soái Soái sẽ gọi mẹ, vươn tay muốn ôm.

Quả thực tri kỷ đến nổ tung.

Thôi Kiều cọ cọ trán Soái Soái: "Mẹ yêu con."

Khuôn mặt mập mạp của Soái Soái hơi ngây thơ, y y nha nha lại bắt đầu nói, nhưng mà, Thôi Kiều chỉ nghe hiểu chữ mẹ.

Con à, điện tâm đồ của hai mẹ con ta không đủ, mẹ ruột xin lỗi con.

Chỉ là, người cha ngốc của con, mỗi ngày tới cửa tìm ngược, vừa rồi ngược còn tăng thêm ba điểm.

Sau đó vào lúc này, điện thoại di động vang lên, Thôi Kiều vừa nhìn, rất tốt, là Viên Dã Tắc.

Cho nên anh ta đang chuẩn bị acc nhỏ cắm đao, acc lớn chữa thương sao?

Chậc chậc chậc, đúng là cũng có ý tưởng tốt. Cho một lượt like.

Thôi Kiều nhận điện thoại, hơi thở mong manh: "Chuyện gì?"

"Kiều Kiều? Em đang ở đâu? Anh đã mua thức ăn, chúng ta ăn cơm cùng nhau đi. Anh còn mua quần áo cho Soái Soái nữa." Giọng nói của Viên Dã Tắc truyền tới.

Mặc dù đối phương đã cố gắng giả bộ bình tĩnh, nhưng Thôi Kiều liền nghe ra sự khẩn trương và đau khổ trong thanh âm.

"Tôi không muốn ăn, anh tự mình ăn đi." Thôi Kiều nói xong cúp điện thoại, giọng điệu như nhìn thấu sinh tử.