Chương 62.1: Cuộc gặp lịch sử (canh ba)

Lúc đến bệnh viện, Thôi Kiều đã ngất xỉu.

Lúc Diệp Quyên dừng xe, cả người đều đang phát run, sợ Thôi Kiều xảy ra chuyện gì.

Thôi Kiều gầy hơn bà ta rất nhiều, nhưng mà, bà ta hoàn toàn ôm không nổi Thôi Kiều.

Bà ta nhịn không được nhớ tới bộ dáng Thôi Kiều cõng mình chạy trong rừng rậm.

Với sự giúp đỡ của bác sĩ, Thôi Kiều được đưa đi cấp cứu.

Diệp Quyên thấp thỏm bất an đứng chờ, vừa rồi chỉ đến nửa đường, Thôi Kiều liền ngất đi, bà ta không ngừng gọi tên cô, nhưng đều không được đáp lại, một khắc kia, bà ta dường như hiểu được cái gì gọi là tim như bị đao cắt.

Bà ta rất ít khi có cảm giác như vậy, cho dù là chồng bà ta không muốn tự mình tới cứu bà ta, bà ta cũng chỉ là thất vọng và... Trong dự đoán...

Chồng bà ta yêu bà ta, đó là chắc chắn, cũng giống như bà ta yêu chồng mình, nhưng tương tự như vậy, họ yêu bản thân mình nhiều hơn.

Nói trắng ra, đều là hai người giống nhau như đúc.

Vì vậy, đối với bà ta, bà ta đã chấp nhận ngay từ đầu, không ai trên thế giới này yêu bà ta nhiều hơn bản thân bà ta cả.

Thế nhưng Thôi Kiều là người vô duyên vô cớ xuất hiện, phá vỡ nhận thức này của bà ta.

Thân thể Diệp Quyên vẫn run rẩy như trước, cho dù phát run. Khí lực trên người cũng khôi phục không ít, bởi vì phòng cấp cứu cũng không đóng cửa, Diệp Quyên nhịn không được đi tới.

Đúng lúc nhìn thấy bác sĩ đang kiểm tra bụng Thôi Kiều.

Giống như một đạo sét đánh vào đỉnh đầu bà ta, trên bụng trơn bóng của Thôi Kiều có một vết bớt màu đỏ hình trái tim, đâm thật sâu vào trong mắt Diệp Quyên.

"Đại khái... Bởi vì trên người chị có hương vị của mẹ em đi..."

"Em nhất định phải tìm được mẹ em, nói cho bà biết sau này em sẽ không chạy loạn nữa..."

"Mẹ em yêu em, em nhớ bà ấy rất dịu dàng."

"..."

Diệp Quyên lui về phía sau hai bước, đυ.ng vào ghế phía sau, ngã ngồi xuống.

Lúc này bác sĩ đi ra: "Tình huống của cô ấy rất kỳ quái, trên người không ít chỗ đều xuất hiện tổn thương mô mềm, dây chằng bị căng thẳng và rách cơ, nhất là chân và cánh tay, theo lý thuyết, không nên xuất hiện thương tích với quy mô lớn như vậy. Những vấn đề lớn khác thì không có, nhưng vẫn còn hơi thiếu máu. Hai người làm cái gì vậy, làm sao có thể tạo thành thương tích như vậy?"

Diệp Quyên run rẩy nói: "Cô ấy... Cô ấy cõng tôi chạy hơn nửa tiếng..."

Lúc này Diệp Quyên mới phát hiện, mình đã rơi lệ đầy mặt.

Bác sĩ nhìn Diệp Quyên tóc rối bời, trang điểm đã mất, hẳn là khoảng 45kg, mà người phụ nữ bên trong còn nhẹ hơn gầy hơn, làm sao có thể làm được?

"Làm sao có thể?" Bác sĩ vô cùng kinh ngạc: "Các loại tổn thương mô của cô ấy, chứng tỏ cô ấy thực sự không thể chịu đựng được trọng lượng này... Làm sao cô ấy có thể chạy trong nửa giờ? Theo lý thuyết thân thể hẳn là chịu không nổi..."

Nhưng mặc dù vậy vẫn kiên trì lâu như vậy. Thật là một điều đáng kinh ngạc.

Trong lòng Diệp Quyên càng thêm rung động.

Bác sĩ đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, tự giải thích: "Thật ra cũng không tính là không có khả năng, tôi có một bệnh nhân, cánh tay bị trật khớp, nguyên nhân là bởi vì lúc về nhà đúng lúc nhìn thấy đứa nhỏ của mình rơi xuống từ trên ban công, lúc ấy cô ấy còn đang ở bên kia đường, trực tiếp xông tới đón đứa bé. Đứa bé không sao, cô ấy bị trật khớp tay. Sau đó có tin tức phỏng vấn, muốn nói dựng lại tình huống lúc đó, sau đó phát hiện cho dù làm như thế nào cũng không làm được, căn bản chạy không được nhanh như vậy. Các chuyên gia phân tích dữ liệu cũng nói rằng tốc độ này là rất đáng kinh ngạc, đó là một kỳ tích."

"Thực ra có đôi khi, tình cảm của con người có thể sinh ra kỳ tích." Bác sĩ kết luận.

Diệp Quyên ngơ ngác ngồi tại chỗ, lời bác sĩ nói, không ngừng đi dạo trong đầu bà ta. "Cảm xúc của con người sẽ tạo ra một kỳ tích."

Rõ ràng cũng không biết bà ta là mẹ mình, nhưng vẫn sẽ như vậy, là bởi vì thiên tính sao?

Lúc này, y tá bên trong nói rằng bệnh nhân đã tỉnh.

Diệp Quyên lúc này mới thất hồn lạc phách đi vào.

Sắc mặt Thôi Kiều tái nhợt, giọng nói đã hoàn toàn khàn khàn, nằm ở trên giường, thỉnh thoảng ho một chút, yếu ớt giống như duỗi một bàn tay đều có thể đẩy ngã.

Giống như người cõng bà ta không ngừng chạy, liều mạng chạy trốn chỉ là một ảo giác.

"Em... Em không sao chứ?" Diệp Quyên cố gắng không để cho mình khóc.

"Chị bị sao vậy?" Thôi Kiều nhíu nhíu mày: "Làm sao lại cảm giác chị mặt mày ủ rũ như vậy, chúng ta chạy ra không phải nên vui vẻ sao? Hôm nay thực sự làm em sợ hãi rồi."

Diệp Quyên không nói gì, ánh mắt của bà ta đều đặt ở trên người Thôi Kiều, bà ta nhớ rõ đứa nhỏ kia, nhưng bà ta cũng không cảm thấy mình nợ con bé cái gì.

Thay vào đó, bà ta đã cho nó cuộc sống và đưa nó đến thế giới này. Bà ta không nợ nó.

Đúng vậy, ngay cả khi bà ấy bỏ rơi con bé, bà ta cũng không cảm thấy mình nợ đứa trẻ bất cứ điều gì. Sau tất cả, trên thế giới này, không ai cần phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của người khác. Bà ta luôn nghĩ như vậy.

Hơn nữa lúc bà ta còn nuôi dưỡng nó, cũng chưa từng ngược đãi nó, và cũng không làm nó bị đói.

Diệp Quyên từ nhỏ lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ, đối với tình thân, trên cơ bản là một mảnh trống rỗng, thậm chí cảm thấy chán ghét.

Thế nhưng, hiện tại, trong lòng bà ta dường như có thêm một loại cảm xúc, bà ta muốn tự nói cho mình biết, bà ta không nợ gì con gái, bà ta cho con gái sinh mệnh, đối phương hẳn là cảm tạ bà ta mới đúng. Thế nhưng, nhìn người trước mắt, bà ta lại không lừa được mình.

Giờ phút này, bà ta chỉ có thể luống cuống tay chân, nhìn... Con gái tái nhợt yếu ớt, một luồng gió đều có thể thổi đi.

Trái tim như bị dao cắt.

"Em... Có đói không?" Giọng nói Diệp Quyên khàn khàn, liều mạng nặn ra một câu như vậy.

Thôi Kiều nhìn thoáng cái giá trị ngược tâm tăng lên 80, hiểu được đối phương hẳn là nhìn thấy vết bớt, biết mình là con gái của bà ta.

Nghe đối phương hỏi cô có đói không, Thôi Kiều thật sự rất muốn nghĩ đến một câu, bà lại chuẩn bị đi mua kem ly cho tôi sao?

Nhưng mà, suy nghĩ đến vấn đề thiết lập nhân vật, Thôi Kiều cứng rắn khắc chế, nói: "Em không đói bụng, đúng rồi, em còn phải trả xe lại cho nhà Niệm Ân, Soái Soái và Niệm Ân cùng nhau đi dã ngoại, em phải đi đón con về."

Thôi Kiều gian nan đứng dậy, nhưng giống như bởi vì quá đau, lại nằm xuống.

Trên thực tế cô đã ủy thác đau đớn khi ở ở trên xe, một người sợ đau như cô, làm sao có thể không ủy thác.

Cho nên không thể cảm thấy đau đớn chút nào, nhưng diễn xuất tốt, không thể nhìn ra.

Diệp Quyên vội vàng nói: "Em nói với chị là ở nơi nào, để chị đi đón, em đừng nhúc nhích."

Thôi Kiều lại thử một chút, thật sự không dậy nổi. Chỉ có thể đồng ý: "Còn nữa, chị giúp em nới với nhà Niệm Ân một chút, xe xảy ra chút vấn đề, chi phí sửa chữa em sẽ chịu, thật xin lỗi, không để ý xe của bọn họ."

"Chị sẽ trực tiếp gọi người đến sửa." Diệp Quyên nói xong, nhìn Thôi Kiều thật sâu, giống như muốn ghi nhớ toàn bộ lời cô nói vào trong đầu.

Thôi Kiều đưa địa chỉ cho Diệp Quyên, sau đó Diệp Quyên liền lái xe qua.

Đương nhiên, Thôi Kiều cũng gọi điện thoại cho ba mẹ Niệm Ân, nói mình xảy ra chuyện nhỏ, bảo người khác hỗ trợ đón đứa nhỏ một chút.

Tiện thể nói một chút là xe xảy ra chuyện lớn. Đến lúc đó mình sẽ nộp phí sửa chữa.

Ba mẹ Niệm Ân vốn tưởng rằng chỉ là đâm đuôi linh tinh.

Đợi đến khi Diệp Quyên lái xe đến. Họ giật mình khi nhìn thấy dấu vết của viên đạn trên xe.

Đương nhiên không phải vì xe, mà là hỏi: "Kiều Kiều không sao chứ? Hiện tại cô ấy đang ở đâu?"