Chương 62.2: Cuộc gặp lịch sử (canh ba)

Diệp Quyên ôm lấy Soái Soái, thanh âm vẫn khàn khàn như trước: "Đang ở trong bệnh viện."

Bởi vì Diệp Quyên gặp Soái Soái không ít lần, cho nên soái soái cũng biết bà ta, Diệp Quyên ôm, Soái Soái cũng không có khóc.

Mà ba mẹ Niệm Ân mang theo Niệm Ân, nói gì cũng phải đi thăm Thôi Kiều.

Ba Niệm Ân lái xe, dọc theo đường đi, không ngừng hỏi thăm tình huống của Thôi Kiều.

Nghe Diệp Quyên nói Thôi Kiều cõng bà ta chạy hơn nửa tiếng đồng hồ, ba mẹ Niệm Ân sợ ngây người: "Phía sau còn có ba người đàn ông đuổi theo? Hai người vẫn thành công chạy trốn sao?"

Ba Niệm Ân nghe được dây chằng trên người Thôi Kiều bị căng, cơ bắp rách nát, càng thêm khϊếp sợ, anh ấy là bác sĩ, tự nhiên hiểu được đây là khái niệm gì.

"Thật sự giống như một kỳ tích." Ba Niệm Ân cảm thán nói: "Tôi chưa từng gặp qua loại tình huống này, nếu như nói chỉ là một hai phút thì tôi có thể hiểu được, nhưng nửa giờ, cũng chỉ có thể nói là kỳ tích."

Mẹ Niệm Ân đã bắt đầu lau nước mắt: "Kiều Kiều sao lại tốt như vậy chứ!"

Tự mình nói với Diệp Quyên: "Lúc trước hai vợ chồng chúng tôi bận rộn với sự nghiệp, liền tìm một bảo mẫu hỗ trợ trông con, kết quả người bảo mẫu đáng gϊếŧ ngàn đao kia, lúc đi trung tâm thương mại không chú ý để đứa nhỏ bị bọn buôn người ôm đi. Lúc ấy Kiều Kiều gặp được kẻ buôn người kia ở trong nhà vệ sinh, Kiều Kiều nhận ra logo trên tấm chăn của đứa nhỏ, cảm thấy kẻ buôn người này không có khả năng mua được, lúc đó, trong nhà vệ sinh cũng chỉ có Kiều Kiều và kẻ buôn người kia, kẻ buôn người kia lớn lên giống như đàn ông, cao lớn thô kệch, Nhưng Kiều Kiều vẫn dám cướp con với bà ta... Sau đó, còn bị bọn buôn người trả thù... Hiện tại lại là đám kẻ buôn người kia, đám buôn người trời đánh... Nếu không phải nhờ Kiều Kiều, Niệm Ân của tôi hiện tại cũng không biết đang ở nơi nào..."

Nếu Thôi Kiều ở đây, nhất định sẽ nói, đang thúc đẩy thế giới phát triển.

Diệp Quyên nghe được những thứ này, không biết nên làm ra biểu cảm gì, hôm nay trong vòng một ngày bà ta tiếp nhận thật sự là quá nhiều chuyện.

Mẹ Niệm Ân còn đang tiếp tục khóc, cô ấy vốn tương đối cảm tính, hơn nữa Thôi Kiều lại bị thương nằm viện, càng nói càng cảm thấy thương tâm: "Ông trời thật sự là không có mắt, người tốt như vậy, vậy mà lại để cho cô ấy chịu nhiều khổ cực như vậy."

Thực ra, mẹ Niệm Ân đang nghĩ đến chuyện của ba Soái Soái, đúng vậy, Thôi Kiều lại nói ba Soái Soái chết vì ung thư.

Thế nhưng Diệp Quyên nghĩ đến lần đó, lần đó bà ta đứng ở ngoài cửa nghe lén, sau khi Thôi Kiều được nhận nuôi, cuộc sống cũng không tốt... Hơn nữa còn bị bán vào loại địa phương đó...

Đột nhiên sinh ra một loại phẫn nộ.

Tuy rằng bà ta đối với đại thiếu gia Viên Dã Tắc này cũng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng cũng chưa từng vì làm khó hắn.

Thế nhưng, con gái của mình... Con gái của mình!!

Diệp Quyên tức giận đến phát run.

Bà ta nghĩ đến Thôi Kiều sắc mặt tái nhợt, gầy yếu không chịu nổi trong bệnh viện, trong lòng bà ta lại là một trận nghẹn đến hoảng hốt.

Bà ta nhớ rõ, năm đó, lúc bà ta ra đi, Thôi Kiều vẫn là một nhóc con mập mạp.

Bây giờ sao lại có thể gầy như thế này, bác sĩ còn nói cô bị thiếu máu.

Diệp Quyên nhớ tới cuộc sống mấy năm nay của mình, đột nhiên cảm thấy có chút ghê tởm.

Bà ta đột nhiên cảm thấy kinh tởm.

Cảm giác tự ghét đến rất đột ngột, nhưng giống như thủy triều nhấn chìm bà ta thật sâu. Bà ta gần như chết đuối bên trong đó.

Thôi Kiều ở bệnh viện nhìn thấy giá trị ngược tâm lại tăng thêm mấy điểm, gặm một miếng táo.

Ừm, không uổng công chính mình hao tâm tổn trí như vậy.

Chẳng qua, Thôi Kiều cảm thấy, Diệp Quyên và Diệp Nguyên Trạch mới hẳn là huyết thống thân thích, thật sự, tính cách giống nhau như đúc.

Chẳng lẽ không phải là do di truyền? Mà là phong thủy Viên gia không tốt?

Dù sao một bên nước một bên đất nuôi dưỡng một con người.

Thật sự nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Thôi Kiều yên lặng nuốt táo trong miệng mình xuống, thu lại hơi thở vui sướиɠ khi người gặp họa trên người mình.

"Anh đến đây làm gì?" Thôi Kiều nhìn về phía Viên Dã Tắc đang đẩy cửa tiến vào, hoàn toàn không gõ cửa, thở hồng hộc.

"Có phải em điên rồi không? Trong tay bọn họ có súng đó! Em lại dám trực tiếp đến đó!" Viên Dã Tắc tức giận đến phát run.

Đây là lần thứ mấy rồi? Anh ta cũng đếm không hết!

Giống như sau khi yêu người này, trái tim anh ta sẽ không có một ngày ổn định!

"Không phải sau đó súng đều ở trong tay tôi sao?" Thôi Kiều nói.

Viên Dã Tắc đột nhiên nhớ tới tên trùm buôn người khét tiếng kia, bộ dáng hiện tại...

"Chị gái kia không sao chứ?" Thôi Kiều sờ sờ mũi: "Lúc ấy quá kích động, không có suy nghĩ nhiều."

Viên Dã Tắc: "..."

Biểu cảm của Thôi Kiều vô cùng tự nhiên, giống như chính là không cẩn thận giẫm lên chân đối phương.

"Được đưa đi phẫu thuật rồi." Viên Dã Tắc nói.

Khi cảnh sát đến, đúng lúc bắt được bốn người bọn họ.

"Vậy tôi liền yên tâm." Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Tin tưởng về sau ông ta cũng sẽ không bị nghẹn chết nữa."

Viên Dã Tắc nghe nói như vậy, lập tức hiểu vì sao Thôi Kiều muốn làm như vậy.

Anh ta đương nhiên là cho rằng đối phương muốn làm chuyện bất chính với Thôi Kiều. Lập tức tức giận!

Thực ra, phẫu thuật bên kia vốn đang tận lực chữa trị.

Viên Dã Tắc đi ra khỏi phòng bệnh, gọi điện thoại.

Thôi Kiều nhún nhún vai, chị gái à, xin lỗi nhé.

Luôn cảm thấy, chị gái xã hội đen không thể nhìn thấy ánh sáng sắp nổi tiếng rồi.

Thôi Kiều thừa dịp Viên Dã Tắc đi ra ngoài, lại ăn hai miếng táo.

Sau đó đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị đẩy ra.

Thôi Kiều thực sự muốn chào hỏi giáo viên mầm non của nhóm người này, đã quên không dạy trước khi vào phải gõ cửa trước rồi sao?

Lúc này tiến vào là Diệp Quyên, còn ôm Soái Soái.

Thân là con trai, Soái Soái vốn đang chơi đùa cùng Niệm Ân, cũng không hiểu mẹ mình nằm viện là khái niệm gì, cho nên khi mọi người đều có cảm xúc u buồn, một mình Soái Soái vẫn vui vẻ ha hả như trước.

Thấy mẹ còn mở tay ra muốn ôm ôm.

Diệp Quyên làm sao nỡ để cho Thôi Kiều bị thương còn ôm nhóc mập mạp này.

Lúc này bà ta cũng phát hiện, Soái Soái và Thôi Kiều khi còn bé trông rất giống nhau.

Trước đây đều không chú ý tới.

Lần đầu tiên bà ta có cảm giác mình có cháu ngoại, mặc dù bản thân bà ta cũng chỉ mới 37 tuổi (nhỡ để là bà ta mà thấy sai lầm quá mn ơi).

Ba Niệm Ân là bác sĩ, cho nên sau khi nhìn qua Thôi Kiều một cái, liền đi tìm bác sĩ điều trị của Thôi Kiều, vành mắt mẹ Niệm Ân đỏ hồng: "Có phải rất đâu đớn đúng không? Mấy ngày này đừng ở trong bệnh viện, đến nhà tôi ở đi."

"Không cần không cần, tôi tìm hộ lý. Mà nó cũng không quá nghiêm trọng như vậy, cô không khóc. Tôi là làm việc tốt mà..." Thôi Kiều dịu dàng lau nước mắt cho mẹ Niệm Ân.

Mẹ Niệm Ân một mặt coi Thôi Kiều là ân nhân của nhà mình, một mặt lại đau lòng chuyện Thôi Kiều gặp phải, hơn nữa Thôi Kiều yếu đuối tri kỷ, vẫn coi cô như con gái mà thương xót.

Nghe Thôi Kiều nói như vậy, cô ấy hoàn toàn không để ý đến người được cứu cũng ở chỗ này, giống như một người mẹ, nói: "Tôi chỉ muốn cô bình an."

Diệp Quyên: "......" Đây là tới cướp con gái đúng không? Đúng thật mà! Trong lòng tức giận không chịu nổi, nhưng đối phương lại nói đến lời trong lòng bà ta.

Mẹ Niệm Ân nói Thôi Kiều một mình đối mặt với đám buôn người, sau đó còn bị đám người buôn người kia bắt cóc, trong lòng bà ta cũng có ý niệm này, bà ta chỉ muốn cô bình an.

Trong lòng Thôi Kiều kỳ thật rất ấm áp, ba mẹ Niệm Ân đối với cô mà nói là vô cùng tốt, cô luôn không cách nào từ chối người thật lòng đối tốt với cô.

Đương nhiên, ngoại trừ kẻ bắt nạt Thôi Kiều nhuyễn muội kiếp trước. Ví dụ như Diệp Nguyên Trạch và Diệp Quyên, dù sao những người đó đối tốt với cô, là bởi vì cô trả giá gấp bội trước tiên, mới có kết quả như vậy.

"Sau này đều sẽ bình an, đừng khóc hai đứa nhỏ đều ở chỗ này." Giọng Thôi Kiều tuy rằng khàn khàn, nhưng ôn nhu đến không thể tưởng tượng nổi.

Người nghe được, chỉ cảm thấy mình như bị kẹt bông mềm mại vây quanh.

Mẹ Niệm Ân ngừng khóc, càng nhìn Thôi Kiều càng cảm thấy đau lòng, nhịn không được ôm lấy Thôi Kiều: "Sau này cô theo chúng tôi đi."

Diệp Quyên: "..." Trong lòng bà ta càng thêm hoảng hốt. Đây là con gái của bà ta mà, sao người phụ nữ này tuổi tác không lớn, dã tâm lại lớn như vậy!

Soái Soái yên lặng bị Niệm Ân nắm tay, nhóc đã cảm giác được không khí không thích hợp. Theo bản năng nhìn mẹ mình, nhưng không gây rắc rối.

Lúc Viên Dã Tắc trở về, dúng lúc tình huống như vậy.

Diệp Quyên nhìn thấy Viên Dã Tắc, ngay lập tức nổ tung.

Viên Dã Tắc cũng không ngoại lệ, người phụ nữ này bị bắt cóc thì thôi đi, tại sao lại liên lụy đến Kiều Kiều của anh ta?

Diệp Quyên vẫn có lý trí: "Cậu đi ra ngoài với tôi một chút."

Viên Dã Tắc hừ lạnh, nhưng lại cân nhắc đến việc Thôi Kiều cần nghỉ ngơi, vẫn đi ra ngoài.

Thôi Kiều: "..." Muốn đốt pháo sao? Cuộc gặp lịch sử giữa hai đại cặn bã.