Chương 63: Chơi đùa với mẹ cặn bã (canh một)

Thôi Kiều cũng không rõ hai người này ở bên ngoài nói chuyện gì, nhưng lúc tiến vào, khí tràng giữa hai người có thể gϊếŧ chết đối phương.

Thôi Kiều bày tỏ: Cùng giới choảng nhau, không vấn đề.

Đều là cặn bã, không phải là cùng giới sao?

Một nhà Niệm Ân, cuối cùng vẫn bị Thôi Kiều dỗ dành rời đi.

Sau khi người nhà Niệm Ân rời đi, không khí trong phòng bệnh càng thêm kỳ quái.

Chính xác mà nói, Thôi Kiều và Soái Soái bên này là bộ phim vui vẻ gia đình ấm áp, mà Viên Dã Tắc và Diệp Quyên bên kia, quả thực không khí đều mang theo gai.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị người gõ.

"Xin chào? Mời vào." Thôi Kiều nói.

Sau đó có một ông chú đẩy cửa tiến vào, đại khái bốn mươi mấy tuổi, diện mạo vẫn tuấn lãng như trước, khí chất rất ôn hòa.

Nhìn độ tuổi này, phản ứng đầu tiên của Thôi Kiều chính là nhìn Diệp Quyên bên cạnh, quả nhiên, liền nhìn thấy Diệp Quyên biến sắc.

Đối phương rõ ràng cũng là tới tìm Diệp Qiều.

Bởi vì căn bản không có liếc mắt nhìn người trên giường bệnh là cô.

Mặt Diệp Quyên mang theo châm chọc: "Bây giờ anh tới làm cái gì? Giúp tôi nhặt xác sao?" Trên lý trí, bà ta biết đối phương yêu mnifh, nhưng sẽ không quan trọng hơn mạng, nhưng về mặt cảm xúc vẫn nhịn không được đâm chọc hai câu, nhất là hôm nay tâm tình dao động thật sự quá lớn, bà ta hoàn toàn không khống chế được.

"Nói cái gì vậy, con cũng ở chỗ này." Người đàn ông kia nói: "Em trốn thoát cũng không gọi điện thoại cho anh, là đang trả thù anh sao?"

Sắc mặt Viên Dã Tắc không dễ nhìn, giọng nói rất tấn công: "Có việc đi ra ngoài nói, nơi này là phòng bệnh, bệnh nhân cần nghỉ ngơi."

"Sao lại nói chuyện với mẹ của con như vậy?" Cha Viên nói.

Nếu như là trước kia, Diệp Quyên có thể bởi vì chồng mình trách cứ con riêng mà cảm thấy vui vẻ, nhưng hiện tại phản ứng đầu tiên của bà ta chính là nhìn biểu cảm của Thôi Kiều.

Quả nhiên, liền thấy Thôi Kiều mở to hai mắt, không thể tin được những gì mình nghe được. Nhưng mà tiếp theo chính là sự thương tâm khi bị phản bội, nhẹ giọng tố cáo: "Chị... Chị vậy mà lại là..."

Vành mắt đỏ hồng, yếu ớt không chịu nổi một kích.

Khi họ cùng nhau đi đến quán cà phê cao cấp, bọn họ đã gặp Viên Dã Tắc.

Lúc ấy, Thôi Kiều đã nói đó là cha của đứa bé, nhưng Diệp Quyên không nói gì về quan hệ của bà ta và Viên Dã Tắc.

Diệp Quyên há miệng, lại không biết nên giải thích như thế nào.

Viên Dã Tắc cũng không biết chuyện quanh co bên trong, đối với quan hệ của hai người, anh ta cũng chỉ dừng lại ở việc Thôi Kiều cứu Diệp Quyên hai lần.

Mà loại phụ nữ dối trá như Diệp Quyên này, căn bản không đáng để Kiều Kiều của anh ta mạo hiểm tính mạng đi cứu. Cho nên anh ta mới có thể càng thêm phản cảm đối với Diệp Quyên.

Diệp Quyên cuối cùng cũng nói: "Đừng ồn ào ở trong phòng bệnh, chúng ta đi ra ngoài rồi nói."

Sau đó vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh, có một loại hương vị chạy trối chết.

Viên Dã Tắc còn chưa kịp vui vẻ, cuối cùng cũng đuổi được hai ôn thần này đi, liền nghe Thôi Kiều nói: "Anh có thể cũng đi ra ngoài một chút không? Tôi muốn yên tĩnh một mình."

Viên Dã Tắc vừa trải qua chuyện như vậy, làm sao nỡ rời đi, anh ta chỉ hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều làm cho Thôi Kiều ngây ngốc ở trước mắt anh ta.

Nhưng biểu tình của Thôi Kiều quá khổ sở, giống như ngay sau đó sẽ khóc, Viên Dã Tắc đột nhiên ý thức được, hiện tại anh ta không còn là người cô yêu sâu đậm, không có cách nào đi lên ôm cô an ủi cô.

Thậm chí nếu mình tiến lên ôm lấy cô, liệu cô có thể cảm thấy ghê tởm hay là đau khổ không?

Nhận thức như vậy, khiến Viên Dã Tắc không thể không rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi mấy người đều rời đi, Thôi Kiều lúc này mới nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của Soái Soái: "Hôm nay không có ở bên cạnh mẹ, có ngoan hay không?"

Soái Soái chớp chớp mắt, sau đó nãi thanh nãi khí kêu lên: "Hiểu hiểu..."

Trong mắt Soái Soái, hai chữ này vô cùng quan trọng, bởi vì khi nhóc vừa nói hai chữ này, cô bạn lớn lên rất đẹp kia sẽ cười không ngừng.

Đúng vậy, trong suy nghĩ của bạn nhỏ Soái Soái, cô bé bị thịt chen đến rơi hết ngũ quan kia là cô bạn đẹp nhất thế giới này. Nếu như cô bé không cướp mẹ với nhóc, nhóc sẽ thích cô bé ấy.

Thôi Kiều rất kinh ngạc, Niệm Ân dạy sao?

Thật lợi hại, phải biết rằng Viên Dã Tắc muốn dạy Soái Soái gọi ba, nhưng đến bây giờ Soái Soái vẫn chưa biết.

Chỉ sau một thời gian, ba người kia liền quay trở lại.

Sau khi người đàn ông trung niên tiến vào, đưa cho Thôi Kiều một cái thẻ ngân hàng: "Lần này cám ơn cô đã cứu vợ tôi, đây là một chút thù lao."

Diệp Quyên dùng ánh mắt thúc giục Thôi Kiều nhận, cho dù là chồng bà ta không cho, bà ta cũng sẽ cho, những chuyện hỏng bét kia của cô, đã sớm nên xử lý. Tiền chắc chắn là một thứ tốt để dọn dẹp chúng.

Kể từ khi Diệp Quyên đi vào, Thôi Kiều cũng không có liếc mắt nhìn bà ta một cái, hiện tại nhìn thấy tiền, giống như bị vũ nhục: "Không cần."

Cho thẻ ngân hàng mà không cho mật khẩu, mấy người không hay xem TV sao? Hay là nghĩ rằng tôi có thể sắp xếp và kết hợp rồi thử mật khẩu?

Cha Viên cũng không cảm thấy Thôi Kiều thật sự đơn thuần không làm bộ, tâm tư thương nhân, làm cho ông ta theo bản năng cảm thấy việc Thôi Kiều buông tha số tiền này, chỉ đơn giản là vì một lợi ích lớn hơn. Sau đó, liền nhớ đến tính cách của con trai mình.

Cha Viên thu hồi thẻ ngân hàng, nhìn thoáng qua Viên Dã Tắc phẫn nộ bên cạnh: "Có đôi khi, trò chơi cũng có thể hủy diệt một người."

Thôi Kiều nghe được những lời này, thật sự thiếu chút nữa liền nở nụ cười, người này thật đúng là hoàn toàn không kiêng kị mà. Chỉ thiếu chút chỉ mặt gọi tên nói cô chỉ là chơi đùa với con trai ông ta mà thôi.

Còn dưới trường hợp cô vừa cứu vợ ông ta.

Người nhà này cặn bã đến mức đặc sắc như vậy, phục rồi.

Đây đại khái chính là không phải người một nhà không lọt vào mắt trong truyền thuyết.

Viên Dã Tắc thiếu chút nữa tức giận, anh ta đương nhiên cảm thấy là do người phụ nữ dối trá kia ở sau lưng quấy phá, cho nên cha Viên mới có thể nói như vậy, lúc ấy liền cãi: "Con xưa nay không chơi đùa. Ngược lại là cha, cẩn thận việc lật thuyền trong mương đấy."

Lúc nói lời này, nhìn Diệp Quyên.

Thôi Kiều: "..."

Cha Viên tức giận không chịu nổi, nửa ngày nói không nên lời, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ nghiệt tử!"

Sau khi cha Viên rời đi, Viên Dã Tắc đầy mệt mỏi, chán ghét nói không nên lời, thanh âm vẫn dịu dàng như trước: "Em muốn ăn cái gì? Anh sẽ đi mua bữa tối cho em."

Thôi Kiều nói: "Đột nhiên rất muốn ăn cheesecake hoa hồng."

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Viên Dã Tắc hỏi Thôi Kiều muốn ăn cái gì mà nhận được đáp án xác định, chứ không phải là không muốn ăn, hoặc căn bản không trả lời anh ta.

Mệt mỏi nơi đáy mắt Viên Dã Tắc bị quét sạch, ôm lấy Soái Soái: "Anh đưa con ra ngoài đi mua cùng, tiện thể xem con muốn ăn cái gì."

Thôi Kiều ừ một tiếng.

Thôi Kiều nhìn Viên Dã Tắc ôm một đứa nhỏ còn bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Giá trị ngược tâm của người này đã rất lâu không nhúc nhích, hôm nay cô đột nhiên ý thức được là vì sao.

Bởi vì ngâm trong nước đắng trong một thời gian dài, tâm lý đã mạnh mẽ, đã thành thói quen.

Cho nên kí©h thí©ɧ đến đâu cũng vô dụng.

Nếu như muốn tích đầy giá trị ngược tâm, vẫn phải dựa vào việc đánh một cây gậy.

Không phải nói sau khi có được thì mất đi sẽ càng thêm đau khổ hơn so với chưa từng có sao? Cái này cũng tương tự như vậy.

Tuy rằng phải dưỡng thương mười ngày nửa tháng, nhưng Thôi Kiều vẫn rất vui vẻ, bởi vì hết thảy lại bắt đầu dựa theo kế hoạch của cô mà phát triển.

Viên Dã Tắc mang về nhiều hơn một cái cheesecake hoa hồng, Thôi Kiều thật sự rất muốn ăn cái này, nhưng Viên Dã Tắc lại mua những năm cái, là muốn nháo loạn cái gì vậy?

Không chỉ vậy, còn mua cả thức ăn.

"Ăn cơm trước, sau đó mới ăn món tráng miệng." Viên Dã Tắc nói.

Thôi Kiều: "..."

Cuối cùng, sau khi Thôi Kiều ăn cơm, chỉ ăn được nửa miếng bánh cheesecake.

Sau đó, Thôi Kiều đau lòng nhìn bốn miếng còn lại, ăn không nổi.

Viên Dã Tắc cầm lấy, tự mình bắt đầu ăn.

Thôi Kiều: "..." Vừa rồi viên kẹo mà cô đưa cho quá ngọt, nên làm đầu người này choáng váng rồi sao?

Viên Dã Tắc hoàn toàn không biết trong lòng Thôi Kiều đang chửi bới, có loại cảm giác hai người là vợ chồng bình thường, vợ ăn không hết đồ, chồng sẽ ăn nốt.

Thậm chí, cảm thấy loại đồ ngọt mà anh ta chưa bao giờ thích ăn này đột nhiên rất ngọt ngào. Cuốn trôi tất cả những cay đắng của mình trong những tháng này.

Thôi Kiều: "..." Đầu óc quả nhiên là một thứ tốt. Thật không may, anh lại không có.

Thôi Kiều ở trong bệnh viện ba ngày, mỗi lần Diệp Quyên tới, Thôi Kiều liền làm bộ ngủ thϊếp đi, không để ý tới bà ta.

Diệp Quyên cũng không tức giận, vẫn như thường lệ mang theo hoa quả và một chút đồ mà Soái Soái có thể ăn được.

P/s: Mọi người ơi mình khỏe rồi nên sẽ quay lại đăng truyện bình thường nha, yêu mọi người nhiều.