Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 66: Nỗi đau mà cuộc đời không thể thừa nhận được (canh bốn)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Viên Dã Tắc lái xe, vừa lái xe, liền nhịn không được cười ra tiếng. Khoảng cách giữa anh ta và Kiều Kiều lại gần một bước.

Hiện tại Kiều Kiều trên cơ bản đã có thể tiếp nhận, trong cuộc sống có thêm một người là anh ta.

Hôm nay là lần đầu tiên Viên Dã Tắc phát hiện mặt trời sáng sớm lúc 8 giờ sáng ở thành phố A lại sáng tỏ như này.

Đúng lúc này lại nhận được điện thoại, Viên Dã Tắc nhìn thấy tên Diệp Quyên trên màn hình, nhíu nhíu mày, vẫn nghe: "Cậu trở về một chút, cha cậu tìm cậu có việc."

Viên Dã Tắc cười lạnh: "Bà thật đúng là xem mình là mẹ tôi sao? Ông ta có việc bản thân ông ta không biết tự gọi điện thoại cho tôi sao?"

"Muốn tin hay không cứ trở về rồi biết, đến lúc đó đừng nói tôi không gọi điện thoại cho cậu." Giọng điệu Diệp Quyên cũng không dễ nghe lắm.

Viên Dã Tắc phát hiện từ sau sự kiện kia, Diệp Quyên đã không còn dối trá như trước, đúng vậy, không có dối trá như trước, nhưng lại càng làm cho người ta không thích.

"Chuyện về Khúc gia." Diệp Quyên vẫn là đề cập một chút.

Viên Dã Tắc lại lái xe một lát, cuối cùng chỉ có thể quay đầu xe, hoàn hảo, hiện tại thời gian còn kịp. Lát nữa vẫn có thể đi ăn cơm trưa cùng Kiều Kiều.

Viên Dã Tắc trở lại nhà chính, liền thấy Khúc Nhiên ngồi trong phòng khách đang vui vẻ nói chuyện với Diệp Quyên.

Viên Dã Tắc đối với Khúc Nhiên lại xem như là hận đến nghiến răng nghiến lợi, lần này đả kích Khúc gia cũng là bởi vì Khúc Nhiên.

Nhưng mà, thật không ngờ đối phương còn có vài phần bản lĩnh, vậy mà lại muốn thông qua Diệp Quyên này để bảo toàn.

Sau khi Viên Dã Tắc nhìn thấy Khúc Nhiên, cũng không có ý kiến gì.

Đang chuẩn bị đi thì thấy hai người từ trên tầng đi xuống, cha Viên và cha của Khúc Nhiên.

Lúc cha khúc Nhiên nhìn thấy Viên Dã Tắc, khuôn mặt già nua nở nụ cười: "Đã lớn như vậy rồi sao, lần trước gặp cháu, cháu còn chỉ có mười mấy tuổi. Lúc đó, Nhiên Nhiên nhà chú còn khóc lóc nói muốn gả cho cháu."

Viên Dã Tắc cũng không ngốc, đương nhiên nghe hiểu ý đồ của đối phương, chính là bởi vì nghe hiểu, nên mới cảm thấy ghê tởm: "Đáng tiếc tôi cũng không muốn cưới."

Trước khi Viên Dã Tắc quen biết Thôi Kiều, anh ta căn bản không nghĩ tới mình sẽ kết hôn, thậm chí đối với anh ta mà nói, tình yêu cũng không có khả năng.

Nhưng sau khi quen biết cô, giống như một tia sáng mạnh mẽ chen vào cuộc sống của anh ta...

Nếu anh ta kết hôn. Đương nhiên sẽ chỉ kết hôn với Kiều Kiều yêu quý của anh ta.

Khúc Nhiên thẹn thùng nói: "Ba, đủ rồi, không được nhắc lại lịch sử đen tối của con!"

Viên Dã Tắc chẳng những không cảm thấy biểu tình ngượng ngùng này đẹp mắt, ngược lại còn cảm thấy loại phụ nữ này, rất là dối trá vàghê tởm.

Cha Viên nói: "Dã Tắc, sao lại nói như vậy?"

"Tôi còn có việc, đi trước."

Lúc Viên Dã Tắc đi tới cửa, đúng lúc có Khúc Nhiên và Diệp Quyên đuổi theo.

Khúc Nhiên nói: "Em và cô chuẩn bị đi trung tâm thương mại, đưa em đi một đoạn đi."

"Tự mình bắt taxi, hoặc để tài xế đưa đi. Tôi có việc phải làm." Viên Dã Tắc không quay đầu lại nói.

Nhưng Mà Khúc Nhiên ỷ vào Diệp Quyên bên cạnh mình, to gan trực tiếp lên xe.

Viên Dã Tắc đang chuẩn bị ném người xuống, điện thoại di động liền vang lên.

Tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động chính là Kiều Kiều. Trong mắt Viên Dã Tắc lộ ra ánh sáng dịu dàng, anh ta rất ít khi thấy Kiều Kiều chủ động gọi điện thoại cho mình.

Sau đó liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ lạ.

"Alo, xin chào, xin hỏi anh là bạn trai của Thôi Kiều sao? Chúng tôi là người của đồn cảnh sát, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh, bởi vì chúng tôi thực sự không thể tìm thấy bất cứ ai khác. Đầu tiên anh phải có sự chuẩn bị tâm lý..." Giọng nói bên kia mang theo thương hại.

Đầu óc Viên Dã Tắc lập tức biến thành một đoàn bột nhão, tất cả thanh âm bên ngoài đều cách xa anh ta, chỉ còn lại một thanh âm, bén nhọn chói tai, người kia nói: "Cô Thôi Kiều gặp phải một ít chuyện bất hạnh, chúng tôi đã cứu cô ấy ra, nhưng tình huống tâm lý của cô ấy rất không tốt, hiện tại tự nhốt mình ở trong phòng, xin hỏi anh có thể tới đây một chút hay không..."

Viên Dã Tắc run rẩy hỏi, giọng nói gần như không phải của anh ta: "Cô ấy ở đâu? Bị thương sao?"

Giọng nữ bên kia cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong nhà, cô ấy từ chối tất cả tiếp xúc. Tự nhốt mình lại... Dựa theo quy trình, hẳn là cần phải đến bệnh viện chiết xuất vật chứng, nhưng trạng thái tinh thần của cô Thôi Kiều rất kém, không có cách nào đưa cô ấy đến bệnh viện... Anh... Có thể tới đây một chút không?"

Viên Dã Tắc cảm giác người mình lập tức bị ném vào vực sâu, mặt trời vốn dịu dàng giống như thoáng cái phai nhạt mất đi nhiệt độ.

Anh ta nghe được bên kia nói: "Vụ án hϊếp da^ʍ, nếu như chỉ có vật chứng hiện trường... Không có vật chứng chiết xuất từ trên người nạn nhân... Là không đủ. Hơn nữa chúng tôi cũng lo lắng về trạng thái tinh thần của cô ấy... Anh là bạn trai của cô ấy, nhất định phải có chuẩn bị tâm lý..."

Viên Dã Tắc đã xuất hiện trạng thái ù tai, mắt sắp nứt ra, sau đó nhảy lên xe, trực tiếp lao ra ngoài.

Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều!

Kiều Kiều của anh ta!

Khúc Nhiên ở ghế sau nói chuyện với Diệp Quyên.

Lúc xuống xe, hai người liền nhìn thấy Viên Dã Tắc nôn ra một ngụm máu.

Hai người hoảng sợ, sau đó Viên Dã Tắc lại căn bản giống như không nhìn thấy hai người, nhanh chóng chạy đi.

Diệp Quyên nhíu nhíu mày, Viên Dã Tắc đang chạy về nhà Kiều Kiều? Kiều Kiều xảy ra chuyện gì sao?

Còn không kịp suy nghĩ nhiều, chợt nghe được Khúc Nhiên bên cạnh, nói: "Cô à, chúng ta cũng cùng đi đi."

Trong mắt Khúc Nhiên tràn đầy hưng phấn.

Diệp Quyên nhíu nhíu mày, đi theo.

Lúc Viên Dã Tắc đến, cửa mở ra, nghe thấy tiếng động, mấy cảnh sát nhìn qua.

Nữ cảnh sát vừa rồi gọi điện thoại cũng lập tức đứng lên, mặt mang vẻ bi thương: "Xin chào, xin hỏi anh là bạn trai của nạn nhân đúng không?"

"Kiều Kiều đâu?" Giọng nói Viên Dã Tắc khàn khàn.

"Trong nhà vệ sinh..."

Viên Dã Tắc bước từng bước từng bước tới, mỗi một bước đều đau đớn không chịu nổi, đẩy cửa nhà vệ sinh, liền nhìn thấy người ngồi xổm trong góc.

"Kiều Kiều?" Viên Dã Tắc nhìn Thôi Kiều trong góc, quần áo rách nát, toàn thân ướt đẫm, nhẹ giọng kêu lên.

Tuy nhiên, Thôi Kiều không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô giống như mất đi linh hồn, im lặng ngồi xổm trong góc.

Viên Dã Tắc ngồi xổm xuống, muốn ôm người vào trong ngực mình, Thôi Kiều lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa: "Không cần... Không cần..."

Nước mắt Viên Dã Tắc lập tức tuôn ra, tim như bị đao xoắn, anh ta cho rằng, đời này mình cũng sẽ không rơi lệ.

"Kiều Kiều, là anh." Viên Dã Tắc trấn an nói.

Bên kia, Diệp Quyên nghe thấy cảnh sát nói, suýt nữa ngất xỉu.

Nhưng mà một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn về phía Khúc Nhiên, Khúc Nhiên bị ánh mắt như vậy nhìn đến sởn tóc gáy.

Không đúng, theo lý thuyết, Diệp Quyên không có khả năng thích loại con gái như Thôi Kiều làm con dâu của bà ta mới đúng? Làm sao mà có thể nhìn mình với ánh mắt như vậy? Giống như nhìn thấy kẻ thù gϊếŧ cha vậy.

Mà Diệp Quyên bên này, chỉ dùng vài phút suy nghĩ rõ ràng là mình bị tính kế, gần như là điên rồi, xông lên, một ngụm cắn lên cổ Khúc Nhiên, gắt gao cắn.

Cảnh sát đều bị động tác đột nhiên này làm cho hoảng sợ, sau đó phản ứng lại, vội vàng cứu người.

Khúc Nhiên không ngừng chảy máu, ánh mắt Diệp Quyên đỏ bừng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Nhiên: "Cô tính kế tôi!"

Khúc Nhiên đau đến gào thét, nói: "Cô à, cô điên rồi sao? Chuyện này đâu liên quan gì đến cháu?"

Diệp Quyên bị cảnh sát kéo lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"

Khúc Nhiên cũng cảm thấy không thích hợp lắm, không giống với cô ta tưởng tượng, cô ta vốn nghĩ, Viên Dã Tắc và Diệp Quyên tới đây, nhìn thấy Thôi Kiều và đám quỷ kia lăn lộn với nhau, kết quả thật không ngờ, vậy mà lại báo cảnh sát, theo lý thuyết, khác biệt cũng sẽ không quá lớn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, Diệp Quyên lại kích động như vậy?

Diệp Quyên không chịu nổi nỗi đâu khổ cực lớn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

...

Viên Dã Tắc lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn con dao gọt hoa quả trong tay Thôi Kiều: "Buông nó xuống, buông nó xuống, đừng làm tổn thương chính mình."

Sau đó Viên Dã Tắc liền nhìn thấy Thôi Kiều cầm dao gọt hoa quả đâm thẳng vào cánh tay mình.

Viên Dã Tắc lập tức bắt lấy dao gọt trái cây, toàn bộ tay phải máu tươi đầm đìa, Viên Dã Tắc hoàn toàn không quan tâm, hướng mũi dao về phía mình: "Thực xin lỗi, không bảo vệ tốt em, em đâm nơi này này, đừng làm tổn thương chính mình."

Thôi Kiều giống như mất hồn, lại bắt đầu liều mạng kháng cự anh ta tới gần, từng dao từng dao đâm vào cánh tay Viên Dã Tắc.

"Kiều Kiều." Viên Dã Tắc vẫn ôm Thôi Kiều như trước, không buông tay, giọng nói dịu dàng: "Không có việc gì, về sau cũng sẽ không có việc gì."

Hai mắt Thôi Kiều vô thần, cả người vẫn bao phủ trong tuyệt vọng như trước, giống như không nghe được lời anh ta nói, không có đưa ra bất kỳ lời đáp lại nào.

...

Có cảnh sát đến gọi Viên Dã Tắc, sau đó bị cánh tay máu tươi đầm đìa của Viên Dã Tắc làm cho giật nảy mình, Viên Dã Tắc lại giống như cái gì cũng không nhìn thấy.

Vẫn cố chấp ôm Thôi Kiều.

"Xin lỗi, quấy rầy một chút. Nhưng..." Nữ cảnh sát kia lại đây nói: "Thu thập chứng cứ..."

"Không cần." Viên Dã Tắc nói, sau đó dùng khăn tắm lớn quấn kín Thôi Kiều.

"Nhưng mà..." Nữ cảnh sát nói khó xử: "Mặc dù có camera trong phòng khách, nhưng chỉ ghi lại hai người họ sử dụng trẻ em để đe dọa nạn nhân, đoạn video phía sau đã bị phá hủy, không có thông tin hữu ích nào khác."

Ánh mắt Viên Dã Tắc sáng như đuốc: "Người ở đâu?"

Nữ cảnh sát đương nhiên biết người đối phương nói là ai: "Đã mang đến bệnh viện rồi, đều chơi thuốc..."
« Chương TrướcChương Tiếp »