Chương 67: Phần thưởng nhiệm vụ (canh một)

Đổng Kiến Đông vốn cho rằng anh ta sẽ phải thừa nhận là mình vừa xâm hại một người đàn ông khác, anh ta còn chưa nghe nói có một người đàn ông nào bởi vì xâm hại tìиɧ ɖu͙© một đàn ông khác mà bị định tội.

Cho nên, khi nghe Thôi Kiều nói cô là nạn nhân, Đổng Kiến Đông còn hơi ngây ngốc một chút, một người phụ nữ, vậy mà lại chủ động hắt nước bẩn cho mình như vậy.

Thôi Kiều nhìn thấy biểu cảm của anh ta, đại khái cũng hiểu được trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì, cười lạnh nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng cảm thấy việc bị chó cắn một cái là sỉ nhục. Nhiều nhất là buồn nôn, tốt nhất là anh nên nhanh chóng hiểu được tâm lý này." Bởi vì sau này sẽ không chỉ dùng một lần đâu.

Đổng Kiến Đông mặc dù không biết nhiều về pháp luật. Nhưng cũng biết cần phải lấy chứng cứ, nếu như nạn nhân là Thôi Kiều, việc lấy chứng cứ, tuyệt đối không lấy được.

Thôi Kiều nói: "Tôi cũng không định để cho bọn họ lấy chứng cứ. Được rồi, hãy tự thu dọn lại bản thân mình đi, nhìn cái bộ dạng bị xâm hại trông như búp bê vải rách này của anh thật cay con mắt."

Lời này vũ nhục Đổng Kiến Đông rất lớn, nhưng nhược điểm lớn nhất của Đổng Kiến Đông vẫn còn nằm trong tay đối phương, cho nên chỉ có thể nghe lời.

Thôi Kiều giơ thẻ lưu trữ trong tay mình lên: "Nhớ làm theo lời tôi nói. Là một diễn viên, điều tôi ghét nhất là đối thủ của tôi tự ý thay đổi lời thoại và cốt truyện. Khi điều đó xảy ra, tôi cũng không biết mình sẽ phải làm gì để kéo cốt truyện trở lại đâu."

Lúc Thôi Kiều nói lời này, da đầu Đổng Kiến Đông tê dại.

Nội tâm của anh ta gần như đã bị phá hủy, hoàn toàn không còn bộ dáng cao cao tại thượng cà lơ phất phơ như trước kia, chỉ còn lại sự nhát gan.

Chỉ có thể toàn bộ nghe theo lời của Thôi Kiều.

...

Mọi chuyện cũng dựa theo sự sắp xếp của Thôi Kiều mà phát triển, kể cả gọi Viên Dã Tắc đến.

Chỉ là vẫn có hai người không nằm trong dự liệu của Thôi Kiều.

Một người là Diệp Quyên, kỳ thật cô căn bản không nghĩ tới đám Đổng Kiến Đông có phương pháp gì để đuổi Viên Dã Tắc đi, hiện tại xem ra, tám phần có liên quan đến Diệp Quyên. Hơn nữa, Khúc Nhiên cũng tới.

Một điều ngoài ý muốn khác là vốn tưởng rằng Viên Dã Tắc sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, nhưng phần lớn sẽ càng là ghét bỏ.

Không phải hầu hết đàn ông đều như vậy sao?

Nhưng thật không ngờ là Viên Dã Tắc lại khó chịu hơn cô tưởng tượng. Nhưng không xuất hiện cảm xúc ghét bỏ, chỉ có đau khổ.

So với đau khổ tra tấn Kiều Kiều kiếp trước, chút điểm ấy thì tính là cái gì?

Thôi Kiều đâm từng đao từng đao vào cánh tay Viên Dã Tắc, đây là đau khổ thân thể mà nhuyễn muội Kiều Kiều phải thừa nhận.

Đổng Kiến Đông nhất định cho rằng trong nhà có tiền có thế, hơn nữa còn không có chứng cứ trực tiếp nhất, chỉ đơn giản là định tội, nhưng anh ta nghĩ sai rồi.

Nếu như không có chuyện đi bắt nạt Kiều Kiều của kiếp trước như vậy, cô tuyệt đối sẽ không làm đến mức này.

Cô từ trước đến nay luôn thích để lại đường lui cho người ta, dù sao cuộc sống chỉ có một lần, không thể bởi vì đi nhầm đường vòng một lần, liền chỉnh đốn người ta đi vào chỗ chết.

Nhưng mà, người như vậy, không cần phải giữ lại, bởi vì để lại cho họ con đường lui sẽ trở thành một đường cùng cho các nạn nhân khác.

Thôi Kiều nghe Viên Dã Tắc sai người thu xếp nơi mà Đổng Kiến Đông nên đến.

Diệp Quyên muốn tiến lên, muốn nhìn tình huống của Thôi Kiều, nhưng trực tiếp bị Viên Dã Tắc đẩy ra: "Chuyện lần này, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bà."

Diệp Quyên vẫn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng trống rỗng của Thôi Kiều, ngã ngồi trên mặt đất, không thể tin được mình đã làm cái gì.

Bà ta biết Thôi Kiều chán ghét Viên Dã Tắc, cho nên muốn mượn Khúc Nhiên bắt được Viên Dã Tắc, sau đó cộng thêm tiền của bà ta, là có thể làm cuộc sống rối loạn này của Thôi Kiều được thu xếp hợp lý.

Tuyệt đối không ngờ lại bị người lợi dụng, bà ta thành đồng lõa. Đưa con gái ruột của mình vào nơi vạn kiếp bất phục.

Cả người Diệp Quyên không có một chút khí lực, bà ta cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất, nhớ lại ánh mắt Thôi Kiều.

Mà Thôi Kiều bên này, thật sự rất ngạc nhiên, giá trị ngược tâm của Diệp Quyên đã được tích đầy.

Đúng vậy, tích đầy rồi.

Cô vốn tưởng rằng cần phải chờ thời cơ thích hợp, "trong lúc vô tình" phát hiện ra thân phận của Diệp Quyên, sau đó diễn xuất bộc phát, mới có thể tích được max.

Kết quả thật không ngờ, hiện tại đã đầy.

Hệ thống đã gửi phần thưởng đến.

Thời gian công lược lần này dài hơn lần trước.

Phần thưởng là "chuyến du lịch ba ngày".

Hệ thống đã bắt đầu viết trên tường, [Khi nào thì bắt đầu sử dụng phần thưởng này?]

Thôi Kiều nhớ tới tình huống hiện tại của mình, "Hiện tại." Phải biết rằng bây giờ là thời gian tốt nhất.

Ba ngày này, đúng lúc dùng để giả vờ là một người phụ nữ bởi vì chịu sỉ nhục khổng lồ mà suy sụp tinh thần.

Tinh thần đều suy sụp, mỗi ngày ngồi xổm ở một chỗ là tốt nhất, chỉ cần có người đυ.ng vào liền bắt đầu kịch liệt giãy dụa.

Thôi Kiều vẫn rất cẩn thận, trên người cô cũng không có một chút vết thương nào, trên mặt có một vết bầm tím cũng chỉ là do cô tự vẽ. Cô ở thì còn tốt, có thể cam đoan sẽ không lộ ra, nhưng nếu để ở chế độ ủy thác mà nói, khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thôi Kiều nhớ tới lần đầu tiên ở chế độ ủy thác, cô đã yêu cầu tiêu trừ tất cả dấu vết mà Viên Dã Tắc lưu lại trên người mình. Cô còn rất ấn tượng với lần đó, bởi vì hệ thống tìm cô xin hai điểm giá trị ngược tâm. Làm hại cô mắc nợ.

Cho nên, Thôi Kiều hỏi: "Còn nhớ lần đó khi ủy thác thân thể không, tôi có nhờ hỗ trợ tiêu trừ tất cả dấu vết trên người tôi."

Lúc đó Viên Dã Tắc không khác gì cầm thú, hơn nữa còn là hận nữ ung thư giai đoạn cuối, cho nên ở trên giường khẳng định sẽ không quá dịu dàng.

Hệ thống tỏ vẻ nhớ rõ.

"Bây giờ có thể khôi phục lại những dấu vết đó không?" Thôi Kiều nói.

Ý tưởng này chỉ đơn giản là tâm huyết dâng trào, thần lai chi bút (tác phẩm của thần).

Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy rất tốt.

Hệ thống nghe Thôi Kiều yêu cầu ủy thác về thân thể, sau đó liền xuất hiện một dòng chữ, [Chế độ ủy thác thân thể là miễn phí. Nhưng nếu khôi phục dấu vết, yêu cầu khấu trừ 30 điểm giá trị ngược tâm. Xác định khấu trừ không?]

Thôi Kiều nhíu nhíu mày: "Mấy người là đang lên giá ngay tại chỗ sao! Hiện tại mặc dù nói là giá cả bành trướng, nhưng cũng không thể bành trướng đến mức này chứ?"

Hệ thống xuất hiện nút lựa chọn trên tường.

Thôi Kiều không còn cách nào khác, giá trị ngược tâm của Viên Dã Tắc đã tới chín mươi, nhưng chuyến này, cô nhất định phải trừ. Lúc trước khi còn là số 0, chính cô cũng dám trừ số dư thành số âm, hiện tại trừ đi ba mươi vẫn còn lại sáu mươi, tình huống tốt hơn rất nhiều.

Thôi Kiều lựa chọn đồng ý, nhưng lập tức nhắc nhở: "Trước tiên đưa tôi đi, sau đó khôi phục dấu vết."

Cô hoàn toàn không muốn trải nghiệm cảm giác bị xe cán qua.

Hệ thống hỏi một câu hỏi khác, [Là muốn trở lại phòng bệnh khi có người hay không có người?]

Thôi Kiều sửng sốt một chút: "Phòng bệnh gì?"

Hệ thống nhắc nhở, [Cô có một chuyến đi 3 ngày để trở lại thế giới của cô, trong thế giới của cô, cô vẫn còn nằm trên giường bệnh.]

"Thế giới kia sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở về, hiện tại không nên lãng phí cơ hội này." Thôi Kiều nói.

Hệ thống hơi ngây ngốc một chút, rơi nước mắt thương cảm cho một cặp vợ chồng đang mong chờ sự trở về của mẹ mình, dù sao họ cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền, cuối cùng mới tìm ra được một bug. Nhưng kết quả người mẹ hiền từ của họ lại hoàn toàn không muốn sử dụng cơ hội này để trở về.

"Lúc trước cậu nói phần thưởng cũng không nói chỉ có thể đi đến thế giới của tôi, đúng không?" Lúc này Thôi Kiều mới phát hiện, thì ra hệ thống ngầm thừa nhận cô muốn trở về thế giới của mình ba ngày?

Kỳ quái, sau này cô hoàn thành nhiệm vụ, cả đời đều sẽ trở lại thế giới của mình, hiện tại chạy về làm gì? Hơn nữa làm sao có thể giải thích với ông chủ mặt đơ về việc mình tỉnh lại ba ngày rồi lại ngất đi?

[Trên lý thuyết mà nói thì là như vậy.]

"A, vậy tôi lựa chọn đi đến thế giới của nhuyễn muội Kiều Kiều kiếp trước. Thời gian là sau khi nhuyễn muội Kiều Kiều bị bác sĩ kia lừa gạt trong bệnh viện. Địa điểm là bệnh viện. Có được không?"

[Trên lý thuyết mà nói là có thể.] Hệ thống nhanh chóng trả lời.

Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm, có thể đi là tốt rồi.

Đúng lúc này, Viên Dã Tắc đã trở về, vết thương trên cánh tay đã được băng bó đơn giản.

Thôi Kiều suy đoán đối phương đã tự mình đi xử lý hai người kia một lần.

Thôi Kiều vẫn không cho anh ta tiếp cận, ánh mắt đờ đẫn nhìn trên tường.

Viên Dã Tắc vẫn ôm lấy Thôi Kiều như trước: "Không có việc gì, không có việc gì, thay quần áo trước, nếu không em sẽ bị cảm."

A shibal (một câu chửi của Hàn). Thôi Kiều vội vàng giục hệ thống đưa mình đi, hơn nữa còn khôi phục dấu vết.

Về phần khi Viên Dã Tắc nhìn thấy những thứ kia có thể sụp đổ hay không, có thể tự hại mình lần nữa hay không, cũng không phải là chuyện cô cần cân nhắc.