Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 68: Gặp được nhuyễn muội Kiều Kiều (canh hai)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dòng chữ cuối cùng mà Thôi Kiều nhìn thấy chính là [Lúc nhảy xuống lỗ sâu, có thể có chút đau, cô nhịn một chút.]

Phản ứng đầu tiên của Thôi Kiều là, lỗ sâu?

Sau đó chính là sự đau đớn, có loại cảm giác xé rách đi lại trong cát vàng đầy trời, đói khát ba ngày ba đêm.

Trước mắt cũng không phải là trắng xóa hoàn toàn, cũng không phải màu đen, mà là một màu vàng.

Thôi Kiều chỉ cảm thấy toàn thân đều đau.

May mắn thay, nỗi đau như vậy không kéo dài lâu, tất cả các màu vàng đã biến mất.

Thôi Kiều mở mắt ra, liền phát hiện mình đứng ở hành lang bệnh viện.

Cô đã quen thuộc với bệnh viện này, lúc trước sinh con ở bệnh viện này, kiểm tra thân thể ở bệnh viện này, kiểm tra thai kỳ cũng ở bệnh viện này.

Lúc Thôi Kiều ngẩng đầu, liền thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Chính xác mà nói là hai.

Người đàn ông phía trước dùng động tác thô bạo, kéo cánh tay người phụ nữ bụng to ở phía sau, không chút bận tâm đến lông mày đang nhíu chặt và sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ.

Là Viên Dã Tắc.

Ánh mắt Thôi Kiều gắt gao đặt trên người người phụ nữ phía sau, cô thật không ngờ, lại đúng lúc chuẩn bị làm phẫu thuật như vậy.

Cái bụng này trông khoảng bảy tháng đi!

Trong lòng lại nổi lên từng trận đau đớn.

Trong lòng cô trên thực tế đã phân chia rất rõ ràng giữa mình và Kiều Kiều kiếp trước, cô tuy rằng từng bước từng bước làm cho những người đó nhận sự trừng phạt, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ đến chuyện mà Kiều Kiều gặp phải, đều sẽ cảm thấy đau lòng.

Rõ ràng chỉ là một cô gái bình thường, là niềm vui duy nhất, chính là thông qua nỗ lực phấn đấu, thi được vào B Đại.

Nhưng mà, nó đã không mang lại cho cô ấy niềm vui. Cuộc đời của cô ấy dường như đã bị ngâm trong cái đầm lầy nát bét này ngay từ đầu.

Chỉ có không ngừng thương tổn, không ngừng tuyệt vọng, cuối cùng tử vong ngược lại chính là sự giải thoát.

Lúc trước nghe nói phần thưởng chuyến du lịch 3 ngày. Cô sở dĩ động tâm, cũng là bởi vì cô nghĩ đến việc có thể tới đây thay đổi vận mệnh của Kiều Kiều.

Cô chưa từng cảm thấy Kiều Kiều yếu đuối vô năng đáng bị người ta bắt nạt.

Bởi vì từ đầu đến cuối, Kiều Kiều đều bị ép tiếp nhận vận mệnh mạnh mẽ nhét vào tay cô ấy, căn bản không có quyền nói không.

Hai người Viên Dã Tắc đang ở dưới tầng.

Thôi Kiều nhìn mình phản chiếu bên trong cửa thủy tinh bên cạnh, là bộ dáng ở thế giới thực của cô.

Đúng vậy, cái bóng đó chính là cô. Là bộ quần áo mà cô mặc vào ngày xảy ra tai nạn xe cộ, Thôi Kiều sờ sờ túi áo khoác của mình, bên trong quả nhiên có ví tiền.

Thôi Kiều sửng sốt một chút, hỏi hệ thống: "□□ (nguyên văn trong raw ghi vậy, mình cũng chưa biết là gì) của tôi có thể sử dụng ở thế giới này không?"

Trên mặt đất xuất hiện một chữ, [Có thể.]

Vậy thì yên tâm.

Thân thể Thôi Kiều, cùng với chính cô, vẫn có khác biệt nhất định.

Thân thể Thôi Kiều quá yếu, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác sau một khắc sẽ hộc máu. Cho dù là phối hợp với khí tràng của cô cũng vậy.

Nhưng thân thể của cô thì khác, tuy rằng cũng gầy, nhưng tốt xấu gì cũng có đường nhân ngư (múi bụng), fan của cô thường nói cô, lúc không cười: "Khí chất tấn công chung là hai mét tám."

Thôi Kiều hài lòng gật gật đầu, sau đó đi về phía phòng kiểm tra dưới tầng.

Đúng lúc nhìn thấy, nhuyễn muội Kiều Kiều không biết nói cái gì, Viên Dã Tắc đang chuẩn bị đánh một cái tát tới.

Thôi Kiều bước tới một bước, trực tiếp tiến lên chặn tay Viên Dã Tắc.

Sau đó ném ra.

Quay đầu lại, nhìn về phía nhuyễn muội Kiều Kiều bởi vì ngũ quan của mình mà đã trợn mắt há hốc mồm, Thôi Kiều kích động nói: "Cô... Cô..."

Nhuyễn muội Kiều Kiều cũng mở to hai mắt, mắt, mũi, miệng giống nhau như đúc.

"Chị tìm em đã lâu rồi!" Thôi Kiều ôm người vào trong ngực: "Cuối cùng cũng tìm được em, em gái."

Nhuyễn muội Kiều Kiều vẫn là khϊếp sợ, trạng thái mộng bức, đột nhiên xuất hiện một người giống mình như đúc, cho dù là ai cũng sẽ khϊếp sợ.

Thôi Kiều giải thích: "Còn chưa tự giới thiệu, chị tên là Thôi Kiều Kiều, là chị gái sinh đôi của em, lúc trước mẹ không nuôi dưỡng được hai đứa nhỏ, cho nên đưa chị đi. Chị vẫn luôn đi tìm em. Em gái của chị."

Giọng nói mềm mại của nhuyễn muội Kiều Kiều có chút lắp bắp: "Làm sao... Làm sao có thể?"

Thôi Kiều xoa xoa đầu cô ấy: "Em xem chúng ta chính là cặp song sinh cùng trứng, bộ dạng đều giống nhau như đúc, em còn không tin sao, chẳng lẽ em muốn tranh vị trí chị gái với chị?"

Nhuyễn muội Kiều Kiều còn muốn nói chuyện, Thôi Kiều đã chuyển hướng về phía Viên Dã Tắc bên cạnh, khí tràng toàn bộ mở ra, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau: "Cậu là em rể của tôi sao? Vừa rồi cậu muốn đánh em gái tôi?"

Viên Dã Tắc nhìn nhuyễn muội Kiều Kiều phía sau Thôi Kiều một cái, cười lạnh: "Em rể? Hai cô thật sự dám nghĩ."

"Nói cách khác, hai người không phải là quan hệ vợ chồng?" Thôi Kiều cười lạnh một tiếng, sau đó sạch sẽ lưu loát gọi điện thoại báo cảnh sát: "Đánh phụ nữ mang thai còn dám kiêu ngạo như thế, cậu đúng là độc nhất vô nhị mà."

Nhuyễn muội Kiều Kiều sợ hãi kéo tay áo Thôi Kiều.

Viên Dã Tắc không chút sợ hãi vì Thôi Kiều báo cảnh sát.

Cảnh sát rất nhanh đã chạy tới, hai người đi tới, Thôi Kiều nói: "Tôi dẫn em gái tôi đi kiểm tra thương tích."

Tên cảnh sát kia có chút mơ màng, vốn tưởng rằng hình ảnh thảm thiết cỡ nào, kết quả sau khi đến mới phát hiện, mấy người đều sững sờ.

Thôi Kiều nói xong liền ôm eo nhuyễn muội Kiều Kiều muốn rời đi.

Một cảnh sát có chút nghi hoặc: "Cô đi ra ngoài làm gì, nơi này không phải là bệnh viện sao?"

"Bệnh viện này là do nhà anh ta mở." Thôi Kiều nói xong, liền rời đi.

Viên Dã Tắc cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại, không bị mang đi.

Thôi Kiều thật sự muốn mang theo nhuyễn muội Kiều Kiều đến bệnh viện gần đó thăm khám một chút, không chỉ là kiểm tra thương tích, còn có kiểm tra thân thể.

Thôi Kiều gần như mỗi thời mỗi khắc đều dùng một loại ánh mắt đau lòng nhìn nhuyễn muội Kiều Kiều, nhuyễn muội Kiều Kiều bị nhìn đến thiếu chút nữa rơi lệ.

Thôi Kiều ra khỏi bệnh viện này, việc đầu tiên chính là đi vào cửa hàng bên cạnh, mua cho nhuyễn muội Kiều Kiều một cái áo khoác lông vũ, giày dép.

Nhuyễn muội Kiều Kiều khoát tay áo, muốn từ chối, trên mặt Thôi Kiều lộ ra biểu tình mất mát: "Chị đã sớm muốn mang theo em gái đi mua quần áo, biến con bé thành một cô công chúa nhỏ... Chúng ta thật vất vả mới gặp mặt, đến cả việc giải quyết chút tâm nguyện nhỏ này của chị cũng không muốn làm sao?"

Nhuyễn muội Kiều Kiều nhẹ giọng nói: "Nhưng mà... Nhưng mà chị không cần phải đối xử với tôi... Tốt như vậy..."

"Em là em gái của chị." Thôi Kiều sờ sờ mặt nhuyễn muội Kiều Kiều, vành mắt đỏ lên: "Có phải em đang trách đến giờ chị mới tìm được em không?"

Mặc dù là diễn xuất, nhưng cảm xúc đều là thật. Trên người hai cô chảy cùng một dòng máu, hai cô có được khuôn mặt giống nhau như đúc, hai cô là... Cùng một người.

"Chị đối xử tốt với em, là chuyện nên làm." Giọng Thôi Kiều dịu dàng, động tác cũng dịu dàng mặc quần áo cho nhuyễn muội Kiều Kiều.

Sau đó nhéo nhéo gương mặt nhuyễn muội: "Em gái chị quả nhiên là một cô công chúa nhỏ."

Nhuyễn muội Kiều Kiều nhìn mình trong gương, bụng to, mặc áo lông màu lam nhạt, mắt đỏ hoe, cô rất muốn khóc.

Lần đầu tiên có người nói với cô ấy rằng việc đối xử tốt với cô ấy là điều nên làm.

Lúc từ trong cửa hàng đi ra, quả nhiên không lạnh nữa.

Nhuyễn muội Kiều Kiều thậm chí không hiểu, là thân thể mình không lạnh, cho nên dẫn đến trong lòng cũng không lạnh nữa, hay là bởi vì trong lòng không lạnh, cho nên dẫn đến thân thể không lạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »