Chương 69: Chị gái đưa em đi mua mua mua (canh ba)

Bởi vì bụng nhuyễn muội Kiều Kiều rất lớn, từ đầu đến cuối Thôi Kiều đều ôm eo cô ấy, dẫn cô ấy đi bệnh viện, nhuyễn muội Kiều Kiều yên lặng nghe Thôi Kiều nói chuyện.

Lúc kiểm tra, Thôi Kiều tự nhiên cũng không có tránh hiềm nghi, thân thể của cô ấy cũng là của cô, nhuyễn muội Kiều Kiều thì ngược lại, cô ấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu.

Nhưng mà, sau khi nhuyễn muội Kiều Kiều lột quần áo, phẫn nộ đã lâu không gặp của Thôi Kiều lại một lần nữa dâng lên.

Cô sợ đau đến mức nào, thông qua yêu cầu của cô để ủy thác chịu đau đớn cũng có thể được nhìn thấy được. Nhuyễn muội Kiều Kiều và cô là một, tự nhiên cũng sợ đau.

Thế nhưng, trên người nhuyễn muội Kiều Kiều, có vài vết bầm tím, thậm chí còn có dấu vết bị tàn thuốc lá làm bỏng.

Thôi Kiều siết chặt nắm đấm, cuối cùng nói với bác sĩ: "Tôi muốn một bản báo cáo xét nghiệm thương tích, tình huống này của cô ấy là đã cấu thành thương tích nhẹ phải không?"

Bác sĩ gật gật đầu: "Bầm tím mô mềm chi chiếm hơn 6% tổng diện tích bề mặt cơ thể. Là một vết thương nhẹ."

Thôi Kiều trấn an sờ sờ đầu nhuyễn muội Kiều Kiều, đội mũ của mình lên cho nhuyễn muội Kiều Kiều: "Em ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chị. Chị gái có chút việc, rất nhanh liền trở về."

Thôi Kiều yêu cầu bác sĩ bôi thuốc cho nhuyễn muội, cũng như làm các xét nghiệm khác.

Còn cô đi đến môi giới bất động sản gần nhất.

Thôi Kiều trực tiếp mua một căn biệt thự nhỏ đã qua sử dụng, cô gia nhập showbiz nhiều năm, cái gì cũng không thiếu, không thiếu nhất chính là tiền. Đừng nói một căn, cho dù là mười căn, cô cũng có thể mua được.

Sau đó trở lại bệnh viện, kết quả liền nhìn thấy Viên Dã Tắc lại một lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh của nhuyễn muội Kiều Kiều.

Mẹ nó, âm hồn bất tán đúng không?

Lúc đi vào, đúng kusc nghe được Viên Dã Tắc nói: "Nhiều nhất là năm vạn, sau khi cầm xong thì bỏ đứa bé đi, đừng coi mình như thiêu thân như vậy, đứa nhỏ của cô cũng sẽ không hy vọng vừa sinh ra đã bị coi là công cụ."

Thôi Kiều lạnh lùng mở miệng: "Tôi ra năm trăm vạn."

Nhuyễn muội Thôi Kiều trên giường bệnh ngẩng đầu nhìn lại, Thôi Kiều cho cô ấy một ánh mắt an tâm.

"Tôi bỏ ra năm trăm vạn, bảo mẹ anh nhét anh vào trong bụng, đừng ra ngoài gây họa cho người khác." Thôi Kiều từng bước từng bước đi tới.

Lời nói, cũng là từng chữ từng từ đâm thẳng vào tim gan: "Theo tâm lý học mà nói, một người bị đối đãi như thế nào, sẽ đối đãi với thế giới như thế đấy, như vậy tôi có thể cả gan đặt giả thiết một chút, mẹ anh cũng coi anh là công cụ sao? Thật là bất hạnh mà."

Thôi Kiều đi tới trước giường bệnh, mặt mày ôn nhu sờ sờ bụng nhuyễn muội Kiều Kiều: "Em bé của em gái tôi không giống anh, nhóc có mẹ yêu thương, còn có bác nuông chiều."

Ngay từ khi đối phương nói ra lời đầu tiên, Viên Dã Tắc cũng đã nổi giận, Thôi Kiều nhìn ra anh ta muốn làm cái gì, một tay chặn tay đối phương vung tới: "Tôi quên nói cho anh biết, tôi là quán quân quyền anh toàn thành phố." Đúng, cô đã từng đóng vai này, sau đó còn tự đi học quyền anh.

Nói xong liền đánh ra một đấm. Nhưng mà khi nắm đấm chỉ còn lại một milimet thì ngừng lại, sau đó mỉm cười: "Xương mũi bị gãy nát có thể coi như là bị thương nhẹ, cho nên..."

Thôi Kiều đá cao chân, sau đó nhìn Viên Dã Tắc đau đến mặt mũi vặn vẹo.

Thôi Kiều cười bổ sung một câu: "Như vậy dường như là chưa tính."

Viên Dã Tắc đau đến nói không nên lời, nhưng lại càng lo lắng sinh lý có vấn đề, căn bản không có tâm tình đọ sức với Thôi Kiều, xám xịt rời đi.

Thôi Kiều thoáng nhìn bóng lưng đối phương chạy trối chết, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của nhuyễn muội Kiều Kiều.

Thôi Kiều buộc mái tóc tán loạn của cô ấy lại: "Em không sao chứ?"

Nhuyễn muội Kiều Kiều trả lời: "Em không sao, chị thật lợi hại! Lần đầu tiên em nhìn thấy tên cặn bã kia thảm như vậy!"

"Anh ta còn có thời điểm thảm hơn." Thôi Kiều nhớ tới Viên Dã Tắc bị mình dùng dao gọt hoa quả đâm vào chảy máu tươi đầm đìa, nhớ tới bộ dáng anh ta khóc đến tuyệt vọng.

Haiz, đáng tiếc, nhuyễn muội Kiều Kiều nhìn không thấy. Sớm biết đã quay lại video là tốt rồi.

"Được rồi, chúng ta về nhà." Thôi Kiều sờ sờ bụng nhuyễn muội Kiều Kiều: "Nào, tiểu gia hỏa, về nhà cùng mẹ và bác thôi."

Nhuyễn muội Kiều Kiều xuống giường, Thôi Kiều đã cúi đầu, bắt đầu đeo giày cho nhuyễn muội khó khom lưng.

Nước mắt của nhuyễn muội Kiều Kiều suýt nữa rơi xuống, nhẹ nhàng kêu một câu: "Chị à."

Thôi Kiều ngẩng đầu, sờ sờ đầu nhuyễn muội Kiều Kiều, chuẩn xác mà nói, là sờ lên mũ: "Được, em gái thân yêu của chị ~ chúng ta về nhà thôi ~"

Lúc ra khỏi bệnh viện, nhuyễn muội Kiều Kiều vô cùng khẩn trương: "Em... Em trông như thế này... Gia đình chị... Có thể không thể chấp nhận được hay không..."

Bản thân cô ấy cũng từng được nhận nuôi, nhưng cha mẹ nuôi đối với cô ấy là hoàn toàn coi cô ấy như người hầu của con gái ruột.

Cô ấy sợ cuộc sống của Thôi Kiều cũng không tốt, hiện tại mình còn đi gây thêm phiền toái. Hơn nữa còn to bụng, khó coi như vậy.

"Người nhà chị hiện tại có hai người." Thôi Kiều trấn an nói: "Một là em gái đáng yêu của chị, hai là một nhóc đáng yêu khác đang ở trong bụng em gái của chị."

Thôi Kiều giải thích: "Cha mẹ nuôi của chị đều ra nước ngoài." Chính xác mà nói là vợ chồng mặt đơ, căn bản không ở thế giới này, ra khỏi thế giới rồi.

Nhuyễn muội Kiều Kiều không biết nên nói cái gì, Thôi Kiều nhìn ra tâm tình của cô ấy, nói: "Được rồi, chúng ta về nhà đi."

Thôi Kiều mua nhà rất gần bệnh viện, vì thuận tiện cho nhuyễn muội Kiều Kiều đi làm xét nghiệm thai kỳ và sinh con sau này.

Vì vậy, hai người đã đi qua.

Thôi Kiều thực ra cũng chỉ mới đi vào nhìn một chút lúc mua nhà.

Cũng may, trí nhớ không tệ, vẫn tìm được đường đi.

Thôi Kiều mua một căn nhà nhỏ, bốn phòng hai sảnh, còn có vườn hoa lớn và tường vây cao.

Nhuyễn muội Kiều Kiều lập tức kinh hãi, sau đó Thôi Kiều nắm tay cô ấy, đi vào, vườn hoa bởi vì chủ nhân trước rời đi nên đã hoang phế, Thôi Kiều nói: "Chị quá lười, cũng không có thời gian xử lý vườn hoa, về sau nếu như con thích, chúng ta liền trồng thêm, có thể ngăn cách một miếng dùng để trồng rau, mùa xuân rải một nắm hạt giống là tốt rồi. Đến lúc đó cứ cách vài tháng sẽ có đồ ăn do mình trồng."

Làm sóng cưỡng ép xắn tôn (1) này, Thôi Kiều tự chấm cho mình max điểm.

(1) Là một từ chơi chữ, nghĩa là cứu vãn thể diện.

Bởi vì Thôi Kiều dặn dò, trong phòng đã được chủ phòng cũ quét dọn sạch sẽ, tốt xấu gì cũng không xuất hiện chuyện gì làm cho cô xấu hổ.

Thôi Kiều đỡ nhuyễn muội ngồi xuống sô pha: "Chị đi làm cơm tối. Em ngồi đây xem TV và chờ chị. Có chuyện gì, cứ gọi cho chị, ngoan."

Thôi Kiều đến phòng bếp mới phát hiện, ôi, toàn bộ phòng bếp sạch sẽ, đúng vậy, sạch sẽ theo nghĩa đen, nồi niêu xoong chảo không còn một cái nào cả! Chủ nhà trước trời đánh, cô đặc biệt cho rất nhiều tiền, bảo anh ta thu dọn sạch sẽ phòng ốc một chút, buổi chiều sẽ đến ở, phòng bếp mặc dù rối loạn một chút, nhưng tốt xấu gì cũng đầy đủ, hiện tại sạch sẽ thì đúng là sạch sẽ, nhưng mà không còn gì cả!

Thôi Kiều quay đầu lại liền nhìn thấy em gái nhà mình đứng ở cửa, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Thôi Kiều nhìn phòng bếp cái gì cũng không có: "..." Em gái của chị, nói ra có thể em không tin, trong phòng bếp không có gì cả, chuyện mà chị nói với em là chị sẽ đi nấu cơm, chị có thể làm đến thiên y vô phùng (2)!

(2) Nghĩa bóng của thành ngữ "Thiên y vô phùng" (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn... cực kì nghiêm ngặt , không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.

"A, chị mới nhớ ra, đã lâu không dùng phòng bếp. Những thứ trong nhà bếp đã được nhân viên quét dọn đến dọn sạch đi." Thôi Kiều vẫn cưỡng ép xắn tôn.

Nhuyễn muội Kiều Kiều hoàn toàn không hoài nghi: "Không sao, chúng ta đi ra ngoài ăn mì cũng được. Em không sao đâu." Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với chị là được.

Thôi Kiều đi tới, nhéo nhéo mặt em gái ngoan ngoãn: "Em gái nhà ta đã gầy thành bộ dáng này, đều là lỗi của chị gái này, về sau đương nhiên phải ăn cơm ở nhà. Được rồi, chị sẽ ra ngoài mua sắm. Em ở nhà chờ chị trở về, được không?"

Nhuyễn muội Kiều Kiều lập tức kéo tay Thôi Kiều, có chút gấp gáp, có chút lắp bắp nói: "Em cũng muốn đi..."

Thôi Kiều vốn là sợ nhuyễn muội Kiều Kiều mệt mỏi, nhưng nhìn thấy đối phương thật sự rất muốn đi, cũng đồng ý.

"Được rồi, dẫn em gái nhỏ nhà chúng ta đi siêu thị~" Thôi Kiều vừa nói, vừa đeo khăn quàng cổ cho nhuyễn muội, dặn dò: "Phải luôn nắm tay chị, không thể buông tay nha."

Nhuyễn muội Kiều Kiều cảm thấy mình hình như thật sự là một em gái nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu.

Cô ấy cảm thấy trên thế giới này, câu nói nghe tốt nhất chính là "Em gái nhà ta..."

Chỉ có mấy giờ mà thôi, không biết có phải là nguyên nhân đối phương lớn lên giống mình y như đúc hay không, hay là bởi vì không cắt được mối quan hệ huyết thống.

Đối với chị gái này, từ lúc bắt đầu cô ấy còn mơ màng không biết làm sao, đến bây giờ thì chỉ muốn đứng bên cạnh chị, nắm tay chị, nhìn nụ cười nuông chiều của cô, nghe cô gọi cô ấy là "Em gái nhà ta..."

Cô ấy đột nhiên có loại cảm giác, cảm giác đời này cô ấy chỉ chờ một khắc này.

Cái mũi ê ẩm.

Thôi Kiều nhận thấy tâm tình nhuyễn muội Kiều Kiều không thích hợp, quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chính là cảm thấy, thế giới này thật tốt." Mặc dù tàn nhẫn một chút, nhưng vẫn cho cô ấy sự ấm áp cuối cùng, cô ấy có chị gái. Đột nhiên cảm thấy người phụ nữ vứt bỏ cô ấy, cũng không phải là quá đáng ghét.

Thôi Kiều sờ sờ đầu nhuyễn muội Kiều Kiều: "Sẽ càng ngày càng tốt."

"Chị gái muốn chính thức mang em đi khoe khoang ~" Thôi Kiều nói đùa.

"Chị ơi." Nhuyễn muội Kiều Kiều nhẹ giọng kêu lên.

"Ừ?" Thôi Kiều cho rằng cô ấy có chuyện muốn nói.

"Chị ơi." Nhuyễn muội Kiều Kiều lại kêu lên, thanh âm càng thêm vui sướиɠ hơn so với vừa rồi.

"Ừ." Thôi Kiều nghe ra nhuyễn muội Kiều Kiều chỉ là muốn gọi cô, vì thế không chán ghét trả lời.

Giọng điệu cưng chiều ôn nhu, giống như chị gái dịu dàng.

"Chị ơi, chị ơi, chị ơi ~" Nhuyễn muội Kiều Kiều càng gọi càng vui, giống như là muốn bổ sung toàn bộ phần mười mấy năm nay đã bỏ lỡ.

"Ngoan~" Thôi Kiều cười sờ sờ đầu nhuyễn muội Kiều Kiều.

Trong tiểu khu này có một siêu thị cỡ lớn, đây cũng là nguyên nhân Thôi Kiều lựa chọn nơi này, vô cùng an toàn.

Mặc dù chi phí tài sản (3) rất đắt đỏ.

(3) Chi phí tài sản cố định hay còn được gọi là chi phí đầu tư cho tài sản, đây là số tiền mà nhà kinh doanh bỏ ra để mua, nâng cấp và bảo trì những tài sản hữu hình như đất đai, nhà cửa, xí nghiệp, công nghệ hay trang thiết bị và các tài sản hữu hình này sẽ tạo ra lợi nhuận từ việc đầu tư này.

Nhưng mà tiền nào đồ nấy, an ninh ở đây là rất tốt.

Bởi vì trong tiểu khu đều là có người có tiền, cho nên siêu thị này còn kèm theo giao hàng tận nhà.

Sau khi Thôi Kiều vào siêu thị, trên cơ bản chính là mua mua mua.

Từ nồi cơm điện cho đến các vật dụng nhà bếp, bếp từ, lò nướng, nồi đất rồi lần lượt đến củi gạo dầu muối.

Chị gái bán hàng bên cạnh vui vẻ nói chuyện, bảo người mang đồ Thôi Kiều chọn xong đến quầy thu ngân.

Mà Thôi Kiều dắt nhuyễn muội Kiều Kiều, đi đến khu rau củ quả.

"Nào, chọn kiwi, trở về chị gái sẽ biểu diễn cho em xem làm thế nào để ăn kiwi trong vòng 30 giây~"

Nhuyễn muội ngoan ngoãn bắt đầu chọn kiwi.

Thôi Kiều thật sự siêu cấp thích loại cảm giác mua mua mua cho nhuyễn muội Kiều Kiều này, quả thực là có độc!

Nhuyễn muội Kiều Kiều bắt đầu dưới sự hướng dẫn của Thôi Kiều, mua bơ, việt quất, dâu tây...

Sau đó bắt đầu cướp sạch khu vực rau quả, đồng thời nói: "Ghét ăn rau ..."

Sau đó ý thức được đối phương và mình nói những lời giống nhau như đúc, liếc mắt một cái, bắt đầu cười rộ lên.

"Nhưng vẫn phải ăn." Thôi Kiều nói, sau đó chọn mấy cái bắp cải nhỏ.

Sau đó, đến khu vực thịt yêu thích của mọi người.

"Chị gái làm sườn heo nướng cho em, muốn ăn không?" Thôi Kiều cầm lấy một miếng sườn heo mập mạp tươi hỏi.

Ánh mắt nhuyễn muội Kiều Kiều sáng ngời, dùng sức gật gật đầu.

Sau đó chính là:

"Thịt nạc xào lăn?" "Bò lúc lắc?" "Gà hầm nấm?"

Nhuyễn muội Kiều Kiều ôm cánh tay Thôi Kiều, dùng sức gật đầu.

Thôi Kiều quả thực bị sự ngoan ngoãn của nhuyễn muội Kiều Kiều làm cho chảy máu! Hoàn toàn thỏa mãn nguyện vọng muốn có một cô con gái của cô!

Ngày đó, siêu thị hoàn toàn nhớ kỹ mặt Thôi Kiều, đây chính là một khuôn mặt thần tài nha!

Thôi Kiều còn yêu cầu làm một cái thảm định chế (*hàng đặt theo yêu cầu). Diện tích lấp đầy là 120m.

Nhuyễn muội Kiều Kiểu cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì nhìn qua rất đắt tiền.

Thôi Kiều giải thích: "Chờ đến khi có thảm, khi ở nhà em có thể không cần mang giày, hơn nữa, chờ sau khi bảo bối sinh ra, cũng có thể trực tiếp đặt bảo bối lên thảm." Cô chọn loại đắt nhất, cho nên không cần lo lắng vấn đề lộn xộn khác.

Sau khi mang thai, không chỉ chân sưng lên, ngay cả bàn chân cũng sưng lên, mang giày rất khó chịu...

Nhuyễn muội Kiều Kiều ôm cánh tay Thôi Kiều, có chút không biết nên nói như thế nào, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hỏi: "Sau này em cũng được ở lại nơi này sao?"

Thôi Kiều làm bộ tức giận: "Chẳng lẽ em không muốn ở chung với chị sao? Hay là nói em vẫn muốn đi ra sống một mình?"

Nhuyễn muội Kiều Kiều nhanh chóng nói: "Không có, không có, em muốn ở chung với chị."

Dáng vẻ khẩn trương của nhuyễn muội Kiều Kiều làm cho Thôi Kiều cảm thấy mình chơi quá mức, vội vàng kéo trở về: "Chị gái hù dọa em thôi. Thật vất vả mới tìm được em, sẽ không nỡ hung dữ với em."

Cái mũi của nhuyễn muội Kiều Kiều chua xót, ừ một tiếng. Thôi Kiều xếp hàng, quẹt thẻ trả tiền, sau đó hai người liền xách theo một túi kiwi rời đi, những thứ khác đều là nhân viên siêu thị đưa đến tận nhà.