Chương 74: Chị chính là em (canh bốn)

Lúc cảnh sát chạy tới, bởi vì ba người đều là phụ nữ, hơn nữa có thêm phụ nữ có thai và trẻ con, bọn họ ngược lại không hoài nghi gì bọn họ.

Về phần đối phương thì đều bị trói lại. Ba Niệm Ân đưa ra lời giải thích là: "Không cẩn thận đυ.ng xe, đám bên kia không thắt dây an toàn, bọn tôi đều thắt dây an toàn, cho nên bọn tôi không có việc gì, còn bọn họ đều bị quăng ra ngoài xe, chúng tôi vốn muốn giúp bọn họ một chút, kết quả liền phát hiện đồ vật bên trong xe bọn họ, cho nên mới báo cảnh sát. Về phần hai địa điểm kia thì là do có người gọi điện thoại cho bọn họ, chúng tôi moi ra được."

Bởi vì nói là tai nạn xe cộ, cho nên cũng có xe cứu thương đi theo. Nâng ba người kia lên xe cứu thương, cái người vốn đã tỉnh lại kia, trước khi cảnh sát đến đã bị Thôi Kiều đυ.ng ngất đi.

Xe của họ mặc dù trông rất tệ. Nhưng trên thực tế còn có thể đi được. Sau khi quay về cục cảnh sát làm ghi chép là có thể đi.

Lúc Thôi Kiều và nhuyễn muội Kiều Kiều đi ra, liền gặp Diệp Nguyên Trạch đứng ở bên ngoài.

Đúng vậy, acc nhỏ cặn bã chạy tới.

Thôi Kiều bất động thanh sắc đứng ở phía trước nhuyễn muội Kiều Kiều, mà ba mẹ Niệm Ân cũng cảm giác được bầu không khí không thích hợp, cảnh giác chắn ở trước mặt nhuyễn muội Kiều Kiều.

Vì thế, nhuyễn muội Kiều Kiều đã bị hoàn toàn che khuất.

Thôi Kiều xoay người, hỏi: "Tin tưởng chị không?"

Nhuyễn muội Kiều Kiều gật gật đầu.

"Vậy để chị xử lý chuyện này có được không?" Thôi Kiều sờ sờ đầu nhuyễn muội Kiều Kiều.

Thôi Kiều vốn cho rằng nhuyễn muội Kiều Kiều sẽ đồng ý, kết quả lại nghe được nhuyễn muội nói: "Chị à, tự em có thể giải quyết được, hôm nay chị đã vất vả rồi."

Sau đó đi về phía Diệp Nguyên Trạch: "A, đây không phải là bạn trai cũ nghèo rớt mùng tơi nhưng rất yêu thương bạn gái của tôi sao? Sao anh lại tới đây?"

Thôi Kiều vốn còn sợ nhuyễn muội Kiều Kiều chịu thiệt, kết quả đối phương vừa mở miệng, Thôi Kiều đã phì cười một tiếng.

Đến giờ cô mới phát hiện, nhận thức của cô đối với nhuyễn muội Kiều Kiều đều bắt nguồn từ hệ thống đưa ra tin tức linh tinh, thật sự là quá phiến diện.

Dù sao, nhuyễn muội Kiều Kiều cũng là một người có thể thi đậu được B đại dưới hoàn cảnh ác liệt, cùng với thế giới tràn đầy ác ý như vậy, cái này không riêng gì nghị lực hạng nhất, còn có một tâm tính mạnh mẽ.

Chỉ là, đả kích sau đó quá mức lớn.

Diệp Nguyên Trạch còn muốn giãy dụa một chút, chợt nghe được nhuyễn muội Kiều Kiều nói tiếp: “Không phải là anh chuẩn bị đánh phụ nữ có thai chứ, bạn trai vô cùng cặn bã của tôi."

"Đồng chí cặn bã, hôm nay, có thể chính thức thông báo cho anh. Tôi đã có báo cáo nghiệm thương rồi, anh có muốn chơi một trận nữa không? Tìm thêm một người bạn trai có thể đến để uy hϊếp đến tôi?" Nhuyễn muội Kiều Kiều nâng cái bụng lớn, giọng nói cay nghiệt: "Thực ra, tôi đã sớm nói với anh rồi, không nên quy mọi điều sai về cái thế giới này. Mẹ anh lúc trước vì tiền bán anh, thì anh đi tìm bà ta gây phiền toái đi! Liên quan gì đến những nữ sinh bình thường như chúng tôi chứ! Còn nữa, con là do tôi sinh ra, là do tôi ôm, không liên quan gì đến anh hết!"

Nói xong liền thấy Diệp Nguyên Trạch nổi giận, nhuyễn muội Kiều Kiều bước một bước nhỏ chạy về bên người Thôi Kiều, nói với về phía Diệp Nguyên Trạch: "Hừ, cặn bã!"

Hoàn toàn chính là một bộ dạng, hiện tại ta đang trốn ở phía sau hack, hoàn toàn không sợ anh!

Thôi Kiều thật sự đã cười đến không đứng thẳng nổi.

Thật sự, trước kia nhuyễn muội ở trong não cô chính là bộ dạng khi gặp phải chuyện chỉ biết anh anh mà khóc, không có chủ kiến gì, hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy.

Nhuyễn muội Kiều Kiều của cô, rất thiện lương, cho nên sẽ bởi vì sợ mình liên lụy đến bạn trai duy nhất yêu mình mà lựa chọn thỏa hiệp.

Nhưng cũng rất dũng cảm, sau khi phát hiện hai người là một người, lập tức bắt đầu thay đổi thái độ.

Trong lòng Thôi Kiều thật sự rất kiêu ngạo.

Lúc này Niệm Ân lại tỉnh lại, bởi vì phát hiện mình không ở bên cạnh cô, mà là bị một người phụ nữ xa lạ ôm, lập tức bắt đầu đọc: "Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, một nhân ba bằng ba..."

Không khí vốn khẩn trương lập tức thay đổi.

Diệp Nguyên Trạch hung hăng trừng mắt nhìn Thôi Kiều, lúc này mới rời đi.

Mấy người bên này căn bản không chú ý đến anh ta, ánh mắt đều nhìn vào Niệm Ân bé nhỏ đang đọc bảng cửu chương.

Niệm Ân bé nhỏ thấy mấy người xa lạ đều nhìn mình, còn có một người chú cao to, nhìn qua cũng rất đáng sợ, sợ tới mức không đọc thuộc lòng được, lắp bắp nói: "Đừng móc mắt con, đừng... Con học thuộc lòng rồi, sau này sẽ có tác dụng lớn..." Ngay cả lời cô dạy cô bé, cô bé cũng không thuộc hết, thật sự là quá tuyệt vọng, Niệm Ân bé nhỏ không nhịn được, khóc lên.

Mẹ Niệm Ân khóc càng thảm hơn: "Cục cưng... Mẹ là mẹ con mà!"

Hình ảnh thật sự là quá cảm động, nhuyễn muội Kiều Kiều nhịn không được lau nước mắt, Thôi Kiều và nhuyễn muội Kiều Kiều để lại không gian cho một nhà ba người này, hai người đi ra ngoài.

Chỉ mới đi vài bước, Thôi Kiều liền nghe được nhuyễn muội Kiều Kiều nói: "Hôm nay trôi qua cũng thật kí©h thí©ɧ, cảm giác mười mấy năm trước em đều sống uổng phí rồi!"

"Sau này cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn." Thôi Kiều dịu dàng nói.

"Chỉ cần có chị là được." Nhuyễn muội Kiều Kiều nói.

Thôi Kiều sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ đến một vấn đề mà cô không muốn suy nghĩ, bọn họ chỉ có ba ngày, nói cách khác là giữa trưa ngày mốt, cô sẽ phải rời đi.

Nhuyễn muội Kiều Kiều của cô, sẽ lại sống cô độc một mình.

Không không không, còn có Soái Soái, còn có quản gia đầu bếp và người giúp việc.

Còn có một con chó ngao Tây Tạng.

Thôi Kiều cảm thấy thời gian rất khẩn cấp, phải bắt đầu tìm kiếm quản gia đầu bếp người giúp việc.

Không thiếu tiền, tùy tiện tiêu xài, cuộc sống quá sảng khoái!

Thôi Kiều hỏi hệ thống: "Có thể mang thẻ ngân hàng của tôi về thế giới bên kia không?"

Hệ thống phủ nhận một cách tàn nhẫn.

Thôi Kiều: "..." Quên đi, tranh thủ hai ngày này, tiêu pha cho đỡ nghiện!

Thôi Kiều và nhuyễn muội Kiều Kiều tự mình đón xe trở về tiểu khu.

Lúc này, tấm thảm định chế đã được đưa tới cửa.

Một đám người bắt đầu trải thảm, nhuyễn muội Kiều Kiều nhìn cực kỳ hưng phấn.

Vừa trải xong, liền nhịn không được cởi giày: "Thật tuyệt!"

Thôi Kiều vừa cười, vừa bọc tất cả những góc nhọn trong nhà lại, bởi vì không phải lần đầu tiên làm, cho nên còn rất thuần thục.

Nhuyễn muội Kiều Kiều hưng phấn xong, liền tới dựa vào người Thôi Kiều: "Chị ơi, chị nói chuyện này có phải là một giấc mộng không? Em luôn cảm thấy tốt đến không thể tưởng tượng nổi!"

Động tác trên tay Thôi Kiều dừng một chút, sau đó đã bị nhuyễn muội Kiều Kiều kéo tay: "Chắc không phải mơ đâu, tay chị ấm áp như vậy mà!"

Cô gái, chúng ta giống hệt nhau mà.

Thôi Kiều ôm nhuyễn muội Kiều Kiều: "Chị vĩnh viễn đều ở bên cạnh em." Bởi vì em chính là chị, mà chị cũng chính là em.