Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 78: Hùng hài tử (1) (canh một)

« Chương TrướcChương Tiếp »
(1) Hùng hài tử: Thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu).

Trong lòng Thôi Kiều thật sự rất nghiêm túc suy tư làm thế nào để cho mình "Tốt lên".

Tuy rằng cô rất thích giày vò Viên Dã Tắc, nhưng vấn đề là, sau khi giá trị ngược tâm của Viên Dã Tắc bị cô khấu trừ ba mươi, hiện tại chỉ có sáu mươi chín, mà bộ dáng hiện tại của Viên Dã Tắc, chính là đang sáng loáng nói cho người khác biết, giày vò vài ngày sẽ mất mạng mất.

Nếu Viên Dã Tắc mất mạng, giá trị ngược tâm của cô kết thúc không thành thì coi như xong đi, hơn nữa còn không có cách nào quay về thế giới của mình.

Cho nên, cô phải "tốt lên" chứ? Ít thôi, phải có xu hướng "tốt lên".

Tuy nhiên, vấn đề là làm thế nào để "tốt" một cách hợp lý.

Buổi tối, Thôi Kiều vẫn ngồi xổm trong tủ quần áo, chuẩn bị ngủ trong tủ quần áo.

Bởi vì hệ thống nói cho cô biết, ba ngày trước đều cố chấp muốn ngủ trong tủ quần áo, mỗi lần đều bị Viên Dã Tắc cưỡng chế ôm ra.

Quả nhiên cô chỉ ngồi xổm trong tủ quần áo một lát, Viên Dã Tắc đã tới ôm cô ra.

Thôi Kiều đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn phối hợp, bắt đầu giãy dụa, Viên Dã Tắc sợ làm bị thương cô, chỉ có thể để mặc cho cô đánh.

Đặt ở trên giường, đắp chăn xong, giọng Viên Dã Tắc khàn khàn: "Không sao, Kiều Kiều không sao."

Thôi Kiều an tĩnh lại.

Ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, phát hiện Viên Dã Tắc vẫn canh giữ bên giường cô.

Trợn tròn mắt nhìn cô.

Cảnh tượng này có chút đáng sợ.

Thôi Kiều nhớ tới đôi mắt mệt mỏi tràn ngập tơ máu ban ngày kia. Đại khái hiểu được quả thực ba ngày nay anh ta đều không có ngủ.

Cho nên mình phải nhanh chóng có điềm báo tốt lên mới được.

Ngày hôm sau, Soái Soái được đưa tới.

Vừa tỉnh lại, liền đối diện với khuôn mặt mập mạp của Soái Soái, có thể nhìn ra được mấy ngày nay trôi qua rất tốt.

"Mẹ, mẹ..." Soái Soái ôm bắp chân Thôi Kiều kêu lên.

Thôi Kiều vốn không hề có phản ứng, sau khi nghe được hai chữ này, chậm rãi cúi đầu.

Bác sĩ tâm lý bên cạnh vẫn quan sát Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra, vẫn là tình thương của mẹ vĩ đại."

Trong lòng Viên Dã Tắc khó chịu, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

Thôi Kiều có thể có chuyển biến tốt, đối với anh ta mà nói, đã là chuyện tốt hơn tất cả.

Nói là có xu thế chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng chỉ là có xu thế như vậy mà thôi.

Cũng không có tiến triển thực tế.

Viên Dã Tắc lại để Soái Soái ở chỗ này.

Soái Soái cái gì cũng không biết, y y nha nha bắt đầu nói chuyện với Thôi Kiều.

Viên Dã Tắc thì hàn huyên một hồi với bác sĩ tâm lý, liền muốn tới ôm Thôi Kiều, ngoài ý muốn, lúc này đây, Thôi Kiều vẫn không giãy dụa, im lặng để cho anh ta ôm đi.

Biệt thự lớn như vậy trên thực tế là không có người hầu, chỉ có một đầu bếp mỗi ngày đúng hạn đưa cơm tới.

Buổi trưa, Viên Dã Tắc không chỉ phải đút cơm cho Thôi Kiều, mà còn có thêm một Soái Soái.

Soái Soái trên thực tế đã có thể cầm thìa ăn, nhưng lúc ăn cơm đặc biệt không ngoan. Ăn một miếng lại bắt đầu chơi.

Không có cách nào, Viên Dã Tắc đành phải bón cho hai người ăn.

Anh ta kinh ngạc phát hiện, khi anh ta đút cơm, Soái Soái ngoan ngoãn ăn cơm, như vậy Thôi Kiều cũng sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.

Soái Soái không chịu ăn, Thôi Kiều cũng không muốn ăn.

Dù sao thì đó cũng là một bước tiến. Tuy rằng tiến bộ như vậy không liên quan gì đến anh ta. Nhưng anh ta cũng đã thỏa mãn.

Chỉ cần Thôi Kiều có thể khỏe lên.

Thôi Kiều thì chủ yếu là do phát hiện, Soái Soái đã bướng bỉnh hơn nhiều so với lúc cô còn ở bên. Cũng không biết ba ngày trước, Soái Soái đã bị Viên Dã Tắc tặng cho ai nuôi.

Thôi Kiều cũng sắp không nhận ra đây là đứa con ngoan ngoãn đáng yêu của cô.

Tuy rằng vẫn sẽ ngoan ngoãn gọi cô là mẹ, nhưng mà, có cái gì muốn thì nhất định phải có được, khóc nháo đều phải đòi được.

Thôi Kiều ở bên cạnh nhìn Soái Soái muốn cái chuông đinh đang vui vẻ trong TV kia, bởi vì Viên Dã Tắc không cho, thân thể Soái Soái mập mạp, lăn lộn trên mặt đất y y nha nha không biết nói cái gì.

Ai đã biến đứa con ngoan của mình thành gấu con (hùng hài tử) rồi?

Cô mới đi được ba ngày thôi mà, cho dù thêm một ngày hôm qua thì cũng mới bốn ngày.

Rốt cuộc là ai làm?! Viên Dã Tắc đã gọi điện thoại bảo người đi mua.

Rất nhanh, biệt thự đã có người tới thăm. Thôi Kiều liền biết đầu sỏ gây nên là ai.

Sắc mặt Diệp Quyên tiều tụy, cả người đều suy sụp tinh thần.

"Con bé... Bây giờ đã đỡ hơn chưa?" Diệp Quyên mở miệng hỏi.

Viên Dã Tắc cười châm chọc: "Bà đến để chê cười sao? Vậy chúc mừng bà đã thành công. Nếu không có chuyện gì khác thì và đi đi."

"Tôi... " Diệp Quyên nghẹn ngào nói: "Soái Soái đâu? Tôi mang quà cho Soái Soái. Một mình cậu chăm sóc hai người không tiện lắm, hay là đưa Soái Soái cho tôi đi."

Thôi Kiều đang phơi nắng ở trên ban công, đương nhiên cũng có thể nghe được âm thanh truyền đến từ phòng khách.

A, thì ra là gấu con là ra Diệp Quyên nuôi ra.

Sau này nhất định phải để cho người này cách Soái Soái hai mét.

Soái Soái lúc này đang nằm sấp trên đầu gối cô ngủ thϊếp đi. Gió nhẹ mang theo hương hoa tường vi vây quanh hai người.

Thôi Kiều có loại ảo giác hiện thực an ổn năm tháng tĩnh lặng.

Đúng vậy, đây nhất định là ảo giác. Bởi vì ngay sau đó liền nhìn thấy Viên Dã Tắc.

Viên Dã Tắc muốn tới gần hai người, nhưng chú ý tới sắc mặt hoảng sợ của Thôi Kiều thì ngồi ở trên ghế bên kia, ánh mắt vẫn nhìn bên này.

Soái Soái vẫn luôn ngủ, ánh mắt Thôi Kiều thì luôn đặt ở trên hoa, gió nhẹ phơ phất, rõ ràng cách gần như vậy, rõ ràng chính là một nhà ba người.

Thế nhưng, Viên Dã Tắc lại cảm thấy cả người rét run.

Nếu như tất cả, có thể làm lại thì tốt biết bao.

Lúc Soái Soái tỉnh lại, liền muốn Thôi Kiều ôm một cái, Thôi Kiều căn bản không để ý tới nhóc, Suất Suất nghẹn miệng muốn khóc, trong lòng Thôi Kiều tức giận không chịu được.

Ai dạy nhóc vậy? Một chút chuyện không như ý liền bắt đầu khóc rống?

Ba ngày, chứ không phải ba năm!

Thôi Kiều vẫn luôn nuôi chí muốn làm một người mẹ hiền, nhưng hiện tại thật sự rất muốn đánh mông.

Cô phải nhanh chóng khỏe lại, bằng không thật sự sẽ biến thành gấu con mất.

Viên Dã Tắc ôm Soái Soái khóc lóc om sòm qua, trong lòng anh ta phiền não nhưng tuyệt đối không dám làm gì Soái Soái, anh ta sợ kí©h thí©ɧ Thôi Kiều.

Dứt khoát cho Soái Soái ăn đồ ngọt.

Thôi Kiều: "..." Con trai của cô, đã bị dạy hư như vậy sao.

Tình huống này không phải nên cố gắng giảng giải lí lẽ sao? Vừa khóc vừa nháo mà vẫn còn có kẹo ăn? Về sau há có thể sửa?

Thôi Kiều càng nghĩ càng cảm thấy mình phải nhanh chóng khỏe lại.

Thôi Kiều bên này còn đang suy tư làm sao để tốt lên, lúc buổi tối, liền thấy Viên Dã Tắc cầm hai quyển sổ màu đỏ ngơ ngác nhìn.

Thôi Kiều cảm thấy quyển sổ màu đỏ kia có chút quen mắt, nếu nhớ không lầm, trước kia lúc đóng phim cũng đã dùng đến đạo cụ này.

Phải, giấy chứng nhận kết hôn.

Viên Dã Tắc cầm quyển sổ đi tới, đặt ở trong tay cô: "Sau này em chính là vợ anh, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa."

Không thể xé không thể xé, bởi vì sau này muốn làm giấy ly hôn phải dùng cái này!

Thôi Kiều cũng rất kinh ngạc, theo lý thuyết đàn ông hẳn là đều vô cùng quan tâm đến chuyện người mình thích có "sạch sẽ" các thứ hay không, loại thẳng nam ung thư giai đoạn cuối giống như Viên Dã Tắc hẳn là càng sâu mới đúng.

Nhưng mà, anh ta lại mang theo cô đã có tinh thần thất thường đi làm giấy chứng nhận kết hôn.

Nhất định phải mang theo cô đi cùng, dù sao làm giấy chứng nhận kết hôn cũng phải có hai người ở đây.

Cũng chính là bắt nạt hệ thống ủy thác đi.

Thôi Kiều hỏi hệ thống, chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho tôi biết?

Hệ thống giả chết không trả lời.

"Em mau khỏe lại đi, đến lúc đó, chúng ta mang theo Soái Soái cùng ra nước ngoài chơi, anh còn nợ em một hôn lễ. Em muốn đi đâu làm, chúng ta liền làm ở đó." Giọng Viên Dã Tắc khàn khàn, ánh mắt thâm tình mà cưng chiều.

Thôi Kiều: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »