Chương 80: Liên quan tới bánh kẹo (canh ba)

Nhưng mà, làm một vương giả bán thảm đa dạng, Thôi Kiều tỏ vẻ, không tiếp nhận.

"Vấn đề là, tôi cũng không muốn tiếp nhận anh, tuy rằng chúng ta có thể đã từng yêu nhau, nhưng thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ." Thôi Kiều phòng bị đánh giá Viên Dã Tắc từ trên xuống dưới một phen: "Đúng vậy, tim của tôi không đau. Ly hôn đi~"

Viên Dã Tắc bị giọng điệu vui mừng của Thôi Kiều làm cho mơ hồ, nhưng mà tiếp theo, cũng là vui mừng nói không nên lời, Kiều Kiều của anh ta, vậy mà còn có một mặt như vậy.

Anh ta từng thấy Kiều Kiều hận mình, từng thấy Kiều Kiều yêu mình, nhưng chưa từng thấy Kiều Kiều coi anh ta là người xa lạ, hoạt động sinh động như thế.

Nói chuyện cũng là thú vị như thế, thì ra đây mới là bộ dạng nguyên bản nhất của Kiều Kiều, thời điểm trước khi bị ép tiến vào Thiên Thượng Nhân Gian và sau khi thi đỗ vào B đại.

Viên Dã Tắc nói: "Anh sẽ không đồng ý ly hôn. Hơn nữa, một mình em cũng không có cách nào nuôi con."

Thôi Kiều giống như lúc này mới phản ứng lại người trước mắt rất có tiền, nhịn không được cảm thán nói: "Xem ra những năm tôi mất trí nhớ đã sa đọa rồi! Lại vì tiền mà làm cay mắt mình. Cũng may đứa nhỏ giống tôi."

Viên Dã Tắc khóc không ra nước mắt, nói nửa ngày. Kiều Kiều của anh ta từ đầu tới cuối đều ghét bỏ bề ngoài của anh ta.

"Mấy ngày nay anh bị bệnh, cho nên mới biến thành bộ dạng này, trên thực tế vẻ ngoài của anh cũng tạm được." Viên Dã Tắc vội vàng giải thích.

Thôi Kiều cẩn thận nhìn anh ta một phen: "Cho nên?"

"Em chờ anh dưỡng thân thể thật tốt, thật sự rất đẹp trai, vừa rồi không phải em đã xem ảnh chụp rồi sao? Thực tế anh trông như vậy." Lần đầu tiên trong đời Viên Dã Tắc có trải nghiệm như vậy, anh ta lại cần dựa vào bán mặt, hơn nữa còn thuộc về hình thức xấu hổ mèo khen mèo dài đuôi như này.

Lúc này Thôi Kiều giống như mới nhớ tới người đàn ông cao lớn đẹp trai trong những tấm ảnh kia: "Tôi sống đã lâu như vậy rồi, cũng sẽ không sa đọa đến mức vì tiền bán đứng con mắt..."

Kiều Kiều của anh ta có nhan khống như vậy sao?

Không sao cả, dù sao Kiều Kiều hiện tại có tâm tình rất tốt, cảm xúc ổn định, chuyện không vui cũng không nhớ rõ, hết thảy đều có thể làm lại, cái này rất tốt.

Soái Soái lúc này lộ ra cảm giác tồn tại: "Mẹ, mẹ, kẹo kẹo..."

Từ mà Soái Soái nói được đã nhiều hơn nhiều.

"Lát nữa mẹ sẽ đi mua." Thôi Kiều sờ sờ đầu Soái Soái.

Viên Dã Tắc đương nhiên muốn xuất viện, nhưng lúc này đây lại bảo bác sĩ kê cho anh ta không ít thuốc. Ngay cả vết bầm tím trên mặt cũng yêu cầu xử lý một chút.

Phải biết rằng Viên Dã Tắc vốn là người dù trên cánh tay bị đâm mấy đao cũng không muốn xử lý.

Bác sĩ: "..." Cho nên ông trời mở mắt, chuẩn bị buông tha cho hai người tổ chức đoàn thể hủy diệt hệ Ngân Hà này sao?

Thế là, Viên Dã Tắc đi theo sau Thôi Kiều, cùng nhau ra khỏi viện.

Lúc này đây có tài xế chuyên biệt tới đón bọn họ.

Thôi Kiều nói: "Chờ một chút, đi siêu thị một chút."

Viên Dã Tắc đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Mà Thôi Kiều ôm Soái Soái một mực muốn ăn kẹo, Thôi Kiều cũng không có tức giận, mà là cười híp mắt gọi tên Soái Soái.

Viên Dã Tắc không hiểu sao lại thấy phát lạnh.

Thôi Kiều đi siêu thị, Viên Dã Tắc trông coi Soái Soái trong xe, Soái Soái cực kỳ nghịch ngợm, đá rơi giày, ôm chân của mình, bắt đầu gặm, gặm một miếng, nói một câu: "Kẹo kẹo..."

Viên Dã Tắc nhớ tới lúc Thôi Kiều chăm con, khi đó, Soái Soái dường như không phải như vậy, rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện.

Thôi Kiều rất nhanh đã trở lại, nhìn Soái Soái cười như mẹ hiền: "Về nhà rồi ăn kẹo."

Viên Dã Tắc nhìn thấy Thôi Kiều thật đúng là mua một gói kẹo về, bên cạnh còn có một ít rau dưa.

Lúc xuống xe, Thôi Kiều nhìn thấy biệt thự lớn độc lập thì hơi sửng sốt một chút, cùng với ban công tường vi mà đứng xa cũng có thể nhìn thấy, cảm thán nói một câu: "Đột nhiên cảm thấy thứ như tiết tháo cũng có thể vứt đi..."

Viên Dã Tắc: "..." Kiều Kiều nhà anh ta sao lại thú vị như vậy chứ!

Viên Dã Tắc mang theo hai người vào phòng, Thôi Kiều tỏ vẻ lần đầu tiên tới nơi này, sau đó hỏi một câu đặc biệt mấu chốt: "Một nơi lớn như vậy... sẽ không bắt tôi lau nhà mỗi ngày chứ?"

Viên Dã Tắc sửng sốt một chút, sau đó nói: "Lúc chúng ta chưa cùng nhau vào đây ở, đều là anh lau nhà." Sau khi nói xong liền muốn đánh mình, vì sao không nói có bảo mẫu tới lau nhà?

"A. Như thế sao~" Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Bình sinh tôi ghét nhất là lau nhà, không bắt tôi lau là được."

"Quần áo trong nhà cũng là anh để vào trong máy giặt giặt, hơn nữa chúng ta đều không gấp quần áo." Viên Dã Tắc tiếp tục nói, anh ta nhớ rõ, Kiều Kiều cũng không thích gấp quần áo.

"A, ra vậy ~ vậy thì tốt rồi~" Thôi Kiều nói, hoàn toàn là bộ dáng được vuốt lông mèo.

Viên Dã TẮc nhìn bộ dáng xinh đẹp của Thôi Kiều, trong lòng vừa khổ sở, vừa cao hứng.

Khổ sở là bởi vì mấy năm nay anh ta đã bỏ lỡ bộ dáng chân thật nhất của Thôi Kiều, là bởi vì Kiều Kiều của anh ta đã phải chịu bao nhiêu khổ mới có thể biến thành như vậy?

Cao hứng là bởi vì, Kiều Kiều của anh ta đã biến thành bộ dáng vốn có của cô, mà lúc này đây anh ta nhất định có thể bảo vệ cô chu toàn.

Thôi Kiều đặt Soái Soái ở trên sô pha: "Anh trông con một chút, tôi đi phòng bếp trước."

Nói xong mang theo kẹo và một ít rau dưa mua về từ siêu thị đi phòng bếp.

Viên Dã Tắc đang nhìn đứa nhỏ.

Thôi Kiều rất nhanh đã đi ra, Soái Soái lại muốn ôm một cái.

Thôi Kiều mỉm cười ôm lấy.

"Kẹo kẹo... Kẹo kẹo..." Soái Soái bắt đầu nói.

Thôi Kiều cười vô cùng hiền lành: "Mẹ mua cho Soái Soái rồi."

Sau đó đưa lên vài viên kẹo.

Soái Soái tự mình cầm một viên, liền nhét vào trong miệng.

Ngay sau đó liền phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa.

Viên Dã Tắc giật nảy mình, sau đó liền phát hiện Soái Soái bắt đầu phun kẹo trong miệng ra, cả mặt nhăn thật chặt.

Nhưng mà quá sốt ruột, nên làm thế nào cũng không nhè ra được.

Lúc này Thôi Kiều mới hỗ trợ lấy kẹo ra, cho Soái Soái uống một ngụm nước.

Viên Dã Tắc nhìn kẹo Thôi Kiều mạng tới: "..."

Thôi Kiều đại khái thấy được nghi hoặc của Viên Dã Tắc: "Anh cũng ăn một viên đi."

Viên Dã Tắc lấy ra, bỏ một viên vào miệng, sau đó chính là vị đắng ùn ùn kéo đến.

Viên Dã Tắc lập tức muốn nôn, chợt nghe Thôi Kiều nói: "Ăn ngon không? Tôi đã tỉ mỉ làm kẹo vị mướp đắng. Vẻ mặt này của anh không phải là muốn nôn nó ra chứ?"

Viên Dã Tắc cố gắng kéo ra một nụ cười: "Không có, anh làm sao có thể cam lòng lãng phí thành quả lao động của em được chứ?"

Sau đó nuốt xuống. Điên cuồng uống hai ly nước lớn!