Chương 82.2: Biết rõ giả vở (canh một)

Nếu như không phải bởi vì Thôi Kiều lúc ấy chắn trước mặt bà ta ở trong ngân hàng, đi kẻ cướp làm bị thương, Soái Soái căn bản sẽ không sinh non.

Diệp Quyên cúi đầu: "Xin lỗi, là mẹ nghĩ quá ít, thấy con hiện tại sống rất hạnh phúc là mẹ yên tâm rồi."

Thôi Kiều nhíu mày: "Cô nói như vậy khiến tôi rất sợ hãi, trước kia tôi sống không được hạnh phúc sao?"

Lúc này, Viên Dã Tắc đúng lúc lau ra ban công. Vốn muốn nhìn hai mẹ con trong vườn. Kết quả vừa liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Quyên.

Lập tức ném cây lau nhà xuống. Chạy như điên xuống đúng lúc nghe được Thôi Kiều nghi hoặc nói: "Tuy rằng tôi không có trí nhớ trước kia, nhưng mỗi khi tôi cố gắng suy nghĩ luôn cảm thấy rất nặng nề... Cô có thể nói cho tôi nghe xem trước kia tôi bộ dáng gì không?"

Diệp Quyên còn chưa mở miệng, Viên Dã Tắc đã đi tới, vừa cười vừa nói: "Ngày hôm qua không phải em còn dạy con trai chúng ta khi tiếp xúc với người lạ là không được có ý muốn làm hại người khác mà phải chú ý đề phòng người ta sao? Sao giờ lại quên rồi?"

Thôi Kiều nhún vai: "Tôi chỉ đơn giản là cảm thấy cô ấy quen biết tôi, hơn nữa giống như còn hiểu rất cả quá khứ bi thảm của tôi. Anh xem cô ấy đi, cô ấy nhìn tôi như sắp khóc vậy..."

Trên thực tế Viên Dã Tắc cũng không hiểu vì sao hình thức đối xử với Thôi Kiều của người phụ nữ này lại kỳ quái như vậy.

Diệp Quyên nghe nói như thế, cuối cùng nhịn không được khóc lên: "Vậy mẹ không quấy rầy nữa, đi trước đây."

Sau khi Diệp Quyên rời đi, hai người vẫn không hiểu ra sao. Bà ta khóc cái gì?

Thôi Kiều đột nhiên nói một câu: "Không biết vì cái gì, tôi luôn cảm thấy trên người cô ấy có một mùi như kem ly... Cũng không tính là vị kem ly, tôi phải biểu đạt loại cảm giác này như thế nào đây... Rốt cuộc cô ấy là ai vậy?"

Viên Dã Tắc nói: "Mẹ kế anh."

Thôi Kiều: "..."

Sau khi Diệp Quyên rời đi, cũng không xuất hiện nữa. Điều này rất phù hợp với thiết lập nhân vật của bà ta.

Viên Dã Tắc cũng không biết uống tiên đan linh dược gì, người vốn gầy gò tiều tụy, chỉ mới không lâu lại khôi phục vẻ tuấn lãng vốn có một lần nữa.

Thôi Kiều nhìn mặt anh ta, không khỏi cảm thán: "Lúc không mất trí nhớ, thẩm mỹ vẫn tốt như trước."

Viên Dã Tắcnghe vậy trực tiếp bế cô lên, nâng cao: "Đó là đương nhiên!"

Thôi Kiều cảm thán trong lòng, chàng trai à, môn ngữ văn anh học lúc còn trung học có lẽ không được tốt, trên thế giới này có một loại thứ gọi là "Dục ức tiên dương (1)".

(1) Là thủ pháp văn học đặt hai bố cục đối lập ở cạnh nhau để làm bật lên sự tương phản, ví dụ muốn khen một nhân vật nào đó, trước tiên sẽ hạ thấp anh ta xuống sau đó từ từ nâng lên, nhờ vậy có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Hai người tuy rằng không tính là yêu đương, nhưng quan hệ lại càng ngày càng tốt. Chính xác mà nói là Thôi Kiều sai khiến Viên Dã Tắc, sai khiến đến muốn sao được vậy.

Cho đến một ngày, Thôi Kiều nhận được email của lớp trưởng trường trung học.

"Họp lớp?" Thôi Kiều nhìn nội dung, đọc ra.

Viên Dã Tắc đi tới: "Họp lớp gì?" Trên thực tế trong lòng anh ta vô cùng khẩn trương, nếu như là họp lớp đại học anh ta chắc chắn sẽ không để Thôi Kiều đi.

Dù sao bạn học đại học đều biết, bạn trai đại học của Thôi Kiều là cậu sinh viên nghèo Diệp Nguyên Trạch kia. Chứ không phải Viên Dã Tắc.

Thôi Kiều nhíu mày: "Tôi có nên đi không? Đối với tôi mà nói, mọi người tách ra còn chưa tới ba tháng, nhưng trên thực tế lại tách ra rất nhiều năm."

Thôi Kiều không biết nghĩ tới cái gì, lập tức trở nên hưng phấn: "Đúng lúc có thể đi xem hiện tại bọn họ biến thành bộ dáng gì~"

"Anh có thể đi theo không?" Viên Dã Tắc hỏi.

"Không thể, anh ở nhà chăm con đi. Tôi sẽ đi nhanh về nhanh." Thôi Kiều nói: "Tranh thử dạy con nói chuyện đi, con đã biết nói chị gái, kẹo rồi, nhưng đến bây giờ còn không biết gọi ba ba, anh không sốt ruột sao?"

Viên Dã Tắc yếu ớt mở miệng: "...Vậy có thể mang theo con đi cùng không? Đúng lúc một nhà ba người, hoàn mỹ!"

"Hoàn mỹ cái rắm!" Thôi Kiều đá Viên Dã Tắc một cước: "Muốn cho bọn họ biết sau khi tôi thi đậu đại học B, liền thôi học kết hôn sinh con sao, vậy em trên cơ bản tôi sẽ nhận thầu chuyện bát quái một năm sau của bọn họ đấy. Không được, sự tồn tại của anh nhất định không thể để cho bọn họ biết..."

"Cho nên tôi cứ không thể gặp người như vậy sao... " Viên Dã Tắc ủ rũ nói.

Thôi Kiều rất có đạo lý gật gật đầu: "Đúng vậy, không thể để người khác biết, cho nên anh nhất định phải làm người được nuôi ở khuê phòng không ai biết..."

Trước khi Viên Dã Tắc sắp xù lông, lại vuốt lông nói: "Anh ở nhà trông con, buổi tối tôi về nấu cơm."

Sau đó kiễng chân sờ sờ đầu Viên Dã Tắc: "Ngoan, ở nhà chờ tôi."

Đối với các bạn trung học. Ha ha. Thôi Kiều đương nhiên muốn đi.

Không đi, làm sao báo thù cho nhuyễn muội Kiều Kiều của cô.

Đúng lúc khi cô nhận được lời mời của bạn học, hệ thống đã nhân tiện đưa ra một phần tin tức.

Lúc học trung học, nhuyễn muội Kiều Kiều có thành tích tốt, bộ dạng cũng tốt, trong lớp tự nhiên có không ít nam sinh thầm mến nhuyễn muội Kiều Kiều.

Trong đó người ưu tú nhất chính là lớp trưởng của bọn họ.

Nhuyễn muội Kiều Kiều một lòng học tập, căn bản không có chú ý những thứ này. Sau đó, thật không ngờ chính là, lớp trưởng đẹp trai, nữ sinh thích lớp trưởng cũng không ít.

Sau khi phát hiện lớp trưởng thầm mến nhuyễn muội Kiều Kiều, bạn cùng phòng ngủ với nhuyễn muội Kiều Kiều liền bắt đầu cô lập nhuyễn muội Kiều không nói, còn truyền bá bịa đặt là nhuyễn muội Kiều Kiều không sạch sẽ, trên giường giống như chuồng heo ở trong lớp.

Nhưng mà, nhuyễn muội Kiều Kiều vẫn một lòng học tập, không có phản ứng với những lời đồn đãi này, thậm chí căn bản không biết đến.

Sau đó, lời đồn đãi càng ngày càng mãnh liệt, biến thành cuộc sống riêng tư của nhuyễn muội Kiều Kiều không đứng đắn, trước đây toàn quyến rũ đàn ông, còn có quan hệ với giáo viên trong trường, cho nên mỗi lần thành tích của cô mới tốt như vậy.

Nhưng mà, lớp trưởng vẫn thích nhuyễn muội Kiều Kiều.

Thậm chí còn lên kế hoạch tỏ tình.

Lúc này, trong lớp một nữ sinh có tiền, tìm người đánh nhuyễn muội Kiều Kiều một trận.

Cuối cùng trước khi tốt nghiệp lớp trưởng cũng hẹn hò với cô gái này.

Nhuyễn muội Kiều Kiều căn bản không biết trong đó còn có nhiều chuyện như vậy.

Còn tưởng rằng mình xui xẻo, đúng lúc đi ngang qua bị người ta đánh.

Lúc thi tốt nghiệp trung học, bởi vì thi ở trường, cho nên cũng ở trong phòng ngủ của mình.

Những người khác rời giường sớm một giờ, len lén tắt đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, sau đó nhốt nhuyễn muội ở phòng ngủ, cũng may, ngày thường, nhuyễn muội Kiều Kiều có thói quen dậy sớm, hơn nữa lo lắng thi tốt nghiệp trung học, cho nên cũng sớm tỉnh.

Người bên ngoài còn chưa đi hết, bọn họ đã giúp cô mở cửa.

Làm sao lại có thể có người độc ác như vậy chứ? Sau khi Thôi Kiều xem xong, thật sự cảm thấy những nữ sinh này như kiểu sống ở thế giới khác với nữ sinh mà cô quen biết.

Nhuyễn muội Kiều Kiều học trung học phổ thông, cũng không phải tốt đẹp gì, lúc trước cô là được trường học mời vào, cho nên các giáo viên đều vô cùng chú ý đối với mầm non tốt mời mãi mới vào này.

Suy cho cùng, nhuyễn muội Kiều Kiều như là một luồng gió mới trong giới học sinh, nơi con trai chơi game trong lớp và con gái trang điểm, trò chuyện xem phim, tuy nhiên, vì tính đặc biệt này mà nhuyễn muội Kiều Kiều cũng phải chịu nhiều thiệt thòi ở trường trung học.

Lúc Thôi Kiều thu dọn, chợt nghe Viên Dã Tắc nói: "Chờ một chút, nơi này hơi trống."

Viên Dã Tắc nói xong lấy một cái hộp từ bên cạnh ra: "Đây là quà cưới lúc chúng ta kết hôn, em chưa từng đeo."

Nói xong đeo dây chuyền trong tay cho Thôi Kiều, sau đó lại đeo cho Thôi Kiều một cái đồng hồ: "Cái này là để nhắc nhở em về nhà đúng giờ, anh và con ở nhà chờ em.

Cho đến khi Thôi Kiều nhìn thấy dây chuyền và đồng hồ đeo tay, cô liền hiểu mấy động tác khó hiểu này của Viên Dã Tắc.

Ừ, dây chuyền là loại nổi danh nhất của nhà D, đại khái cũng chỉ ba mươi mấy vạn thôi. Người hơi để ý đến giới châu báu hẳn là đều biết cái này.

Đồng hồ nữ nhìn như phong cách đơn giản cũng là đặt làm ở nhà D, phiên bản số lượng có hạn, khoảng ba triệu. Người bình thường căn bản nhìn không ra, nhưng mà, người trong nghề lại liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Không chỉ như thế, áo sơ mi trắng quần jean của cô cũng đều của nhãn hiệu lớn xa xỉ phẩm nổi tiếng...

Viên Dã Tắc...... Thật sự biết rõ cách khoe sự giàu sang của mình.

Nhưng mà, có thể những trang bị mà anh ta chuẩn bị sẽ không được dùng tới, bởi vì đám người kia, căn bản không nhận ra những thứ này được không?

Tác giả có lời muốn nói: Chào buổi sáng o(//▽*//)o