Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 84: Là kẻ kém cỏi nhất trong giới cặn bã (canh ba)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì thế, mọi người không chút sợ hãi ăn một bữa tiệc lớn trong bầu không khí và tình huống xấu hổ.

Lưu Lỵ Lỵ đại khái là khẩn cấp muốn nhìn thảm cảnh khi Thôi Kiều trả tiền, cho nên trong toàn bộ người ở đây, có lẽ cô ta là người kích động nhất.

Ngay khi biết Thôi Kiều mời khách, anh họ Lưu Lỵ Lỵ bắt đầu tinh tướng: "Làm sao có thể để cho đại mỹ nữ mời khách chứ?"

Thôi Kiều mỉm cười: "Tôi không sao cả."

Sau đó Lưu Lỵ Lỵ đưa qua một tờ hóa đơn.

Anh họ Lưu Lỵ Lỵ nhìn thấy con số phía trên, chỉ cảm thấy chóng mặt một trận: "Quên đi, tôi vẫn nê không tranh đoạt với đại mỹ nữ. Miễn cho bị người ta nói tôi bắt nạt người..."

Anh ta vốn nghĩ có đắt hơn nữa cũng không đắt được đến đau, không phải chỉ là mấy món ăn thôi sao?

Nhưng mà hoàn toàn không ngờ, vậy mà lại mắc thành như vậy.

Thôi Kiều bị hành vi mạnh mẽ vãn tôn (1) của đối phương chọc cười.

(1) Là một từ chơi chữ, nghĩa là cứu vãn thể diện.

Mọi người ăn đại tiệc đều ăn rất nhanh, đại khái là bởi vì toàn bộ quá trình trên bàn ăn gần như không có ai nói chuyện. Tất cả mọi người đều cúi đầu dùng sức ăn.

Động tác của Thôi Kiều tao nhã: "Tôi xin lỗi một chút."

Bên kia Lưu Lỵ Lỵ nghe nói như thế, lập tức sặc nói: "Không phải là cậu không muốn mời khách cho nên chạy đi chứ?"

"Tôi đi toilet một chút." Thôi Kiều nói xong, liền đứng lên, đi ra ngoài.

Thôi Kiều đi tới toilet, liền bắt đầu rửa tay.

Quả nhiên không tới hai phút, Lưu Lỵ Lỵ đã đi vào.

Lúc tiến vào, Lưu Lỵ Lỵ liền bắt đầu cười lạnh, hoàn toàn không có nhẫn nhịn giống như ở bên ngoài: "Ảnh chụp cô quỳ xuống cầu xin tha thứ lúc trước tôi vẫn còn giữ lại, so với bây giờ thì thuận mắt hơn nhiều."

Thông tin hệ thống cung cấp đại đa số đều chỉ đại khái, cũng sẽ không đưa ra tất cả chi tiết. Bởi vì như vậy quá dài, thoạt nhìn rất phiền toái.

Cho nên, Thôi Kiều cũng không biết thì ra còn có một đoạn như vậy.

Trên mặt Thôi Kiều đã không còn nụ cười: "Vậy sao?"

Mặc dù Thôi Kiều vừa gầy vừa yếu, nhìn qua hoàn toàn không chịu nổi một kích, nhưng mà Lưu Lỵ Lỵ vẫn cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, nhưng mà không muốn nhận là mình sợ, tiếp tục nói: "Cô ưa thích quyến rũ đàn ông như vậy, hiện tại chắc là cũng quyến rũ không ít đàn ông ở B đại nhỉ?"

Người phụ nữ có thiết lập như thế này, trong phim truyền hình cô diễn, nếu sống quá một tập, biên kịch đều sẽ bị khán giả mắng chết.

Từ trước đến nay Thôi Kiều luôn chú ý công bằng, một cước đá vào đùi Lưu Lỵ Lỵ, Lưu Lỵ Lỵ nào ngờ Thôi Kiều lại trực tiếp ra tay, trọng tâm không ổn định, lập tức nhào về phía trước.

Thôi Kiều chụp một tấm ảnh Lưu Lỵ Lỵ quỳ gối trong nhà vệ sinh: "Đúng vậy, lúc quỳ tư thế của cô cũng rất đẹp. Tôi cũng sẽ giữ tấm ảnh này thật tốt."

Lưu Lỵ Lỵ tức giận đến nghiến răng, muốn cướp điện thoại của Thôi Kiều. Nhưng mà cô ta đâu phải là đối thủ của Thôi Kiều tay chân linh hoạt. Ngay cả điện thoại của Thôi Kiều cũng không đυ.ng tới.

Thôi Kiều mặt không chút thay đổi: "Khi cô già rồi cô sẽ hiểu, cho dù là địa ngục như thế nào, đều là cô tự mình lựa chọn."

Nói xong liền rời đi. Lưu Ly Ly nghiến răng nghiến lợi. Nếu cô ta không dạy dỗ người phụ nữ đã quyến rũ bạn trai người khác này một trận, cô ta sẽ không mang họ Lưu!

Đợi đến khi Lưu Lỵ Lỵ gửi tin nhắn cho người ta, lúc đi ra, liền phát hiện Thôi Kiều đang tính tiền, ký một chữ, sau đó liền xoay người đi tới.

Trở lại phòng bên này.

Mọi người đã ăn xong, ngồi ở chỗ cũ chờ Thôi Kiều trở về.

Chứng kiến Thôi Kiều đã trở lại, một trong hai người mà anh họ Lưu Lỵ Lỵ mang đến nói ra: "Đến đây, mọi người gặp nhau chính là duyên phận, cùng nhau uống một chén đi!"

Cho dù hệ thống không ghi chú chút đồ ở trên chén rượu kia thì cô cũng biết là nó có vấn đề.

Thôi Kiều phát hiện, rất nhiều người đều thích tự đào một cái hố to rồi chôn chính mình vào.

Không phải sao, vừa rồi lúc ở trong nhà vệ sinh cô còn đang suy tư giải quyết những người này không tiện, không ngờ vừa đi ra mấy người này lại chủ động tìm đến.

Thôi Kiều không bỏ sót ánh mắt Lưu Lỵ Lỵ, cảm giác muốn ăn sống cô.

Thôi Kiều đi theo những người khác cùng nâng chén, sau đó tranh thủ lúc mọi người cùng nhau ngửa đầu uống rượu, động tác lưu loát trực tiếp hất rượu trong chén xuống cái thảm phía sau.

Chẳng bao lâu, trong phòng riêng chỉ còn lại Thôi Kiều, Lưu Lỵ Lỵ, bạn trai của cô ta, đội trưởng khóa cửa (chính là cô gái đã nhốt nữ 9 trong phòng ktx đó các bạn) và ba người đàn ông kia.

Thôi Kiều tự nhiên cũng muốn đi.

"Sau này gặp lại." Thôi Kiều dường như đã đứng không vững, nhưng vẫn nói.

Lớp trưởng thấy Thôi Kiều như vậy, lập tức tới đỡ cô, nhưng lại bị Lưu Lỵ Lỵ kéo lại.

Lưu Lỵ Lỵ vốn là muốn để cho anh họ cô ta đến đỡ Thôi Kiều, nhưng mà lý trí vẫn còn, biết nếu nói như vậy, nhất định sẽ bị khách sạn chú ý.

Vì thế đành nói với đội trưởng khóa cửa: "Anh đỡ cô ấy đi. Chúng ta cùng đi ra ngoài."

Đội trưởng chỉ có thể tới đỡ Thôi Kiều, sau đó nhóm người đi ra ngoài.

Đúng lúc này chị Lý lại không ở đại sảnh, Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm. Vận khí rất tốt.

Mấy người mang theo cô, liền đi khách sạn gần nhất thuê phòng.

Sau khi vào phòng, Lưu Lỵ Lỵ đã bị lớp trưởng chất vấn: "Mấy người muốn làm gì?"

Lưu Lỵ Lỵ nghe được chất vấn, tức giận nổ tung: "Giọng điệu này của anh là có ý gì? Có phải là anh vẫn còn không quên được cô ta đúng không? Anh có xứng với tôi không? Có xứng với hai đứa bé tôi vì anh mà đánh mất không?

Thôi Kiều: "..." Quả nhiên, tuổi thanh xuân của hai người chính là yêu đương và phá thai a a a...... Không có bệnh (2).

(2) 没毛病 hiểu nghĩa đen là không có tật xấu hoặc không có bệnh. Câu này chỉ rằng khi gặp phải một việc dở khóc dở cười gì, họ đáp rằng "没毛病" là ý chế giễu, trên thực tế ý họ là "bệnh không nhẹ đấy, khiến người ta không còn gì để nói".

Lớp trưởng nghe đến đó, khí thế lập tức yếu đi.

"Tốt lắm, mấy người mau đi chụp ảnh đi. Sau khi gửi cho người đó rồi tải lên mạng. Không phải cô ta thích quyến rũ đàn ông sao? Cứ để cho cô ta quyến rũ đủ đi!" Lưu Lỵ Lỵ cắn răng nghiến lợi nói.

"Chỉ là chụp ảnh thật lãng phí..." Một người đàn ông trong đó cười đến vô cùng bỉ ổi.

"Các người làm gì tôi mặc kệ, cứ đưa ảnh chụp cho tôi là được. Tư thế đẹp một chút." Lưu Lỵ Lỵ nhìn dáng người Thôi Kiều, lại cắn răng.

Thôi Kiều thở dài một hơi, người phụ nữ rắc rối nhất mà cô từng đóng cũng không mạnh bằng ở thế giới này.

Luôn cảm thấy bên trong hàng chữ trên đỉnh đầu cô ta phải thêm vào dòng "Mary Sue bi thảm".

Lưu Lỵ Lỵ kéo lớp trưởng muốn ngăn cản mọi chuyện đi ra ngoài, đội trưởng khóa cửa cũng đi ra ngoài, cũng đóng kỹ cửa.

Thôi Kiều đã để cho hệ thống tính toán tốt trình tự ra tay, ngay tại lúc cửa đóng lại, cô đứng thẳng lên, cầm gạt tàn thuốc lấy trên tủ đầu giường, trực tiếp dựa vào độ cao đứng từ trên giường mà đập anh họ Lưu Lỵ Lỵ đang đưa lưng về phía cô đến hôn mê.

Mặc quần jean, hoàn thành động tác này, thật sự, hoàn mỹ.

Không đợi hai người kia kịp phản ứng, cô đã trực tiếp đánh ngất hai người kia.

Ừm. Chuyện mà đời này cô làm nhiều nhất, đại khái chính là chơi chết mấy tên đàn ông muốn hố cô.

Tính toán một chút, đại khái có thể gom đủ người chơi hai ba bàn mạt chược, mỉm cười.

Gian phòng cũng không có dây thừng, Thôi Kiều có chút đau đầu, những người này cũng không chuyên nghiệp một chút nào cả! Đến dây thừng cũng không có, đây chính là tên cặn bã kém cỏi nhất trong các tên cặn bã mà cô từng trải qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »