Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 86: Ba người (canh hai)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì Thôi Kiều chỉ gửi ảnh chụp cho người thân của đám người kia, cũng chính bởi vì để lại cho bọn họ một đường sống, khiến đám người Lưu Lỵ Lỵ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám làm ra chuyện gì ngoại trừ gửi bưu kiện.

Bởi vì bọn họ cũng sợ, sau khi chọc giận Thôi Kiều, Thôi Kiều trực tiếp đăng ảnh chụp lên mạng, nháo lớn, người chịu thiệt thòi lớn chính là bọn họ.

Cho nên, sau khi Thôi Kiều không để ý tới bọn họ, đám người kia cũng yên tĩnh lại, mà dãy số Thôi Kiều tìm được từ trên điện thoại di động của Lưu Lỵ Lỵ, vẫn không tìm được chủ nhân.

Soái Soái nói chuyện càng ngày càng lưu loát, không chỉ có như thế, đã biết chạy chậm, Thôi Kiều dứt khoát biến ban công thành thư phòng.

Thôi Kiều vốn định làm hai cái bàn học, một cái bàn học to bình thường và một cái bàn học nhỏ hơn. Bàn học nhỏ là cho Soái Soái, còn có ghế nhỏ cùng bộ.

Thôi Kiều tưởng tượng là vô cùng tốt đẹp.

Gió nhẹ phất qua hoa tường vi, cô và Soái Soái ngồi dưới ánh mặt trời, im lặng đọc sách, thỉnh thoảng còn có mấy con bướm màu sắc rực rỡ bay qua.

Nhưng mà, hiện thực lại là ngày đầu tiên ngồi đọc sách trên bàn làm việc, ở dưới ánh mặt trời ấm áp, hai người đều... Ngủ thϊếp đi.

Lúc Viên Dã Tắc lau nhà đi lên, liền nhìn thấy hai mẹ con nằm sấp trên bàn với tư thế giống nhau như đúc.

Bàn học một lớn một nhỏ, ghế ngồi cũng đồng bộ, trong lòng Viên Dã Tắc giống như bị cái gì đánh trúng, một dòng nước ấm chảy qua trái tim. Con người sống trên thế giới này luôn phải bảo vệ điều gì đó, dường như trong khoảnh khắc này, anh ta đã hiểu mình phải bảo vệ điều gì.

Viên Dã Tắc dịu dàng ôm lấy Thôi Kiều, Thôi Kiều mơ mơ màng màng, ấp úng oán giận nói: "Hôm nay lại phải ăn rau xanh sao?"

Viên Dã Tắc sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên đau xót, nhớ tới khi còn bé Thôi Kiều ở cô nhi viện vài năm, sau đó trong nhà cha mẹ nuôi cũng không có tiền, sau khi có con gái ruột, càng đối xử với Kiều Kiều của anh ta không tốt, nếu anh ta có thể sớm xuất hiện trong sinh mệnh của cô thì thật tốt biết bao.

Thôi Kiều thực ra đang mơ thấy cô lén bảo trợ lý mua hai cái cánh gà mật ong về, còn chưa ăn đã bị người đại diện bắt được, lẩm bẩm một hồi, sau đó liền thấy ông chủ mặt đơ đi vào, sắc mặt âm trầm: "Sao con bé không được ăn thịt?! Con bé ăn thịt còn cần mấy người đồng ý sao?"

Bà chủ mặt đơ cũng nói: "Mấy người hung dữ với con bé làm cái gì? Nào có ai không được ăn thịt chứ?"

Thật là một giọng điệu thân thiện cỡ nào.

Cô đã từng có một khoảng thời gian trở thành cô gái béo, cũng không phải là bởi vì hai người này sao?

Thôi Kiều mơ mơ màng màng, nghĩ, ngàn vạn lần không thể để cho vợ chồng mặt đơ này giúp đỡ trông con, nếu để Soái Soái cho bọn họ trông, về sau đại khái chính là Hỗn Thế Ma Vương phiên bản hiện thực.

Sau đó mơ mơ màng màng mở mắt, liền phát hiện mình đã ngủ ở trên giường, Viên Dã Tắc ngủ ở bên kia, mà Soái Soái im lặng ngủ ở chính giữa.

Thôi Kiều nhìn Viên Dã Tắc ngủ đặc biệt an ổn, nhìn đồng hồ, gọi Soái Soái dậy. Soái Soái chính là cái loại ban ngày ngủ nhiều, buổi tối liền đặc biệt hưng phấn kia.

Viên Dã Tắc còn đang ngủ một mình, Thôi Kiều cũng không định quan tâm đến anh ta.

Cô phát hiện, văn hóa ngồi bàn đọc sách của mình đang mở đầu không tốt lắm.

Khi Thôi Kiều còn là một cô bé, cuộc sống gia đình lý tưởng của Thôi Kiều chính là, sau khi tan học về nhà, cùng ba mẹ nấu cơm, cô rửa rau, ba thái rau, mẹ xào rau, nhưng mà khi còn bé cô và vợ chồng ông chủ mặt đơ đều chỉ biết rửa rau, cho nên chỉ có thể từ bỏ.

Sau đó lại hy vọng có thể đi vào thư phòng của vợ chồng ông chủ mặt đơ, giữa hai bàn làm việc của họ có thêm bàn học nhỏ của cô, sau đó cô làm bài tập về nhà, vợ chồng ông chủ mặt đơ xử lý chuyện công việc, nhưng mà cho tới bây giờ, cô đều chưa từng đi vào thư phòng kia. Tức giận nha.

Mà Soái Soái hiện tại đã bắt đầu ghi nhớ, Thôi Kiều đương nhiên muốn cho nhóc hoàn cảnh gia đình hoàn mỹ nhất trong lòng cô.

Đáng tiếc, văn hóa ngồi bàn đọc sách đã thất bại.

Nhưng mà, Soái Soái rõ ràng không hiểu sự ưu thương của mẹ ruột: "Mẹ, ngồi một chút!"

Vừa nói, vừa vỗ vỗ cái ghế nhỏ của mình.

Ghế nhỏ tuy rằng thấp bé, nhưng Soái Soái cũng là một quả bí lùn, vẫn không tự mình ngồi lên được.

Thôi Kiều ôm nhóc đến trên ghế nhỏ, cầm một quyển truyện tranh bên cạnh: "Mẹ kể chuyện xưa cho Suất Suất nha."

Ngày hôm sau, lúc Thôi Kiều tỉnh lại đi ngang qua ban công, liền phát hiện bàn của mình biến mất.

"Viên Dã Tắc." Thôi Kiều kêu lên: "Anh có nhìn thấy bàn học của tôi không? Cái trên ban công ấy, bàn học của tôi và Soái Soái sao lại biến mất rồi?"

Viên Dã Tắc thò đầu ra từ trong phòng bên cạnh: "Em chờ một chút ha."

Ngay sau đó, anh ta mang theo Thôi Kiều đi vào gian phòng bên cạnh.

Thôi Kiều sửng sốt một chút, lại là thư phòng. Bố trí vô cùng văn nghệ, bên cạnh còn có giá sách chất đầy sách.

"Đây không phải là phòng trò chơi của anh sao?" Thôi Kiều nói.

"Anh đã suy nghĩ một chút, trong nhà thiếu một thư phòng. Hơn nữa, ở trên ban công, mặc dù phơi nắng rất thoải mái, nhưng dễ buồn ngủ." Viên Dã Tắc nói.

Bàn đọc sách của Thôi Kiều, bàn học nhỏ của Soái Soái, bàn lớn của Viên Dã Tắc, làm thành một hình tròn.

Ấm áp mà tốt đẹp.

"Đợi đến khi Soái Soái từ từ lớn lên, chúng ta sẽ từ từ thay bàn cho con." Viên Dã Tắc nói.

Trong lòng Thôi Kiều thở dài một hơi, đúng là nếu một bước tạo ra sự khác biệt thì bắt đầu từ bước tiếp theo sẽ ngày càng có nhiều sự khác biệt.

Về phần tên của Soái Soái, lúc trước khi Thôi Kiều "tinh thần thất thường", Viên Dã Tắc liền đưa Thôi Kiều và Soái Soái vào trong hộ khẩu của mình.

Tên của Soái Soái chính là "Viên Soái Soái".

Lúc Thôi Kiều nhìn thấy cái tên này, cô chỉ muốn nói, con trai à, mẹ ruột có lỗi với con.

Nhưng mà dũng cảm đối mặt với cuộc sống cũng là một thách thức. Cho nên người mẹ ruột đặt tên phế này không giải quyết được gì.

Từ sau khi "mất trí nhớ", Viên Dã Tắc trên cơ bản cắt đứt tất cả liên hệ giữa Thôi Kiều và bạn học đại học, tự nhiên cũng bao gồm cả liên hệ của một nhà Niệm Ân.

Thôi Kiều cũng không hoảng hốt không loạn, một mặt, cô muốn ngâm Viên Dã Tắc trong nước đường, ngâm mềm trái tim đã vô cùng kiên cường kia, mặt khác, cũng là bởi vì vấn đề giáo dục Soái Soái. Ít nhất trong giai đoạn đầu phát triển tính cách của nhóc, hãy để nhóc lớn lên trong môi trường có đủ cả cha và mẹ.

Vì thế, dưới sự dẫn dắt cố ý của Thôi Kiều, ba người mỗi ngày đều vui vẻ.

Buổi sáng sau khi rời giường, cùng nhau ăn sắng, một nhà ba người đi tản bộ, Thôi Kiều mang theo Soái Soái tập thể dục ở trên ban công, Viên Dã Tắc ở bên cạnh vỗ nhịp.

Soái Soái dần dần cũng bắt đầu biết đến "Một hai ba bốn, hai hai ba bốn".

Cũng sẽ gọi ba ba.

Thật đáng mừng.

Viên Dã Tắc còn quay không ít video Thôi Kiều và Soái Soái nhảy nhót.

Người đầu tiên like vĩnh viễn đều là Diệp Quyên.

Sau đó đột nhiên có một ngày, liên tục mấy bài liền Diệp Quyên không like. Thôi Kiều suy đoán, đại khái là Viên Dã Tắc đã chặn người đó rồi.

Mà Thôi Kiều dưới tình huống Viên Dã một ngày đăng ba bài vào vòng, cũng đã lén chặn Viên Dã Tắc.

Thôi Kiều cảm thấy, đại khái cũng có rất nhiều người đã chặn hết người thường ngày chỉ khoe vợ con trên mạng này.

Dù sao thẳng nam chụp ảnh thật sự là tai họa.

Cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái, sau đó, một nhà ba người theo lệ tản bộ sau khi ăn xong, Soái Soái trừng mắt nhìn con chó có đôi mắt to hơn nhà người ta.

Thôi Kiều nghe được một thanh âm: "Kiều Kiều."

Thôi Kiều quay đầu lại liền thấy được nữ tử trẻ tuổi chói lọi, đẹp đến kinh người.

Thôi Kiều bị chấn động rất lớn, khuôn mặt này! Khuôn mặt này!

Viện trưởng sao lại ở thế giới này? Trùng hợp sao?

Viện trưởng của cô nhi viên khi cô còn bé! Lúc tạm biệt, viện trưởng khóc đến đặc biệt chua xót, cả đời cô đều nhớ rõ. Bởi vì ký ức của cô chính là bắt đầu từ cô nhi viện.

Người phụ nữ trước mắt, giống như là chui ra từ trong trí nhớ bạch phếch của Thôi Kiều, đang nhuôm trí nhớ tái nhợt đó ra những sắc thái vô tận.

Thôi Kiều gần như không mở miệng ra được.

Viên Dã Tắc trong nháy mắt khi người xuất hiện đã cảnh giác, anh ta không nhận ra người này, nhưng cũng không cản được việc anh ta cảm giác được tâm tình Thôi Kiều hiện tại đang dao động rất lớn.

Anh ta sợ Thôi Kiều nhớ tới những hồi ức đau khổ kia, ngăn Thôi Kiều ở phía sau mình, hỏi: "Cô là ai? Có chuyện gì không?"

Thôi Kiều phục hồi tinh thần, tỉnh táo lại sau cú sốc ban đầu, sau đó chú ý quan sát sẽ phát hiện, người trước mặt và viện trưởng trong trí nhớ vẫn có chỗ không giống nhau.

Người trước mặt cô quá hung hăng, như thể không khí xung quanh cô ta đều mang theo gai nhọn.

Viện trưởng của cô là một người vô cùng dịu dàng, ánh mắt ôn nhu, biểu tình cũng vô cùng nhu hòa.

Thôi Kiều không để ý tới sự khẩn trương của Viên Dã Tắc, tiến lên hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là ai? Thật xin lỗi, khoảng thời gian trước tôi xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên, trí nhớ bị mất một phần."

"Không sao. Cô quên thì thôi, thấy cô sống rất tốt, tôi cũng yên tâm." Đối phương nhìn Thôi Kiều một cái, sau đó nói: "Đây là số điện thoại của tôi, nếu có việc gì, có thể tìm tôi hỗ trợ."

Nói xong đưa cho Thôi Kiều một tờ giấy, mặt trên chỉ có một dãy số điện thoại, sau đó xoay người rời đi.

Thôi Kiều mở to hai mắt, hỏi Viên Dã Tắc: "Anh biết người này không? Hay là tôi vốn nên biết người này?"

Viên Dã Tắc lắc đầu: "Anh không biết, em hẳn cũng không biết. Lúc chúng ta ở bên nhau, anh cũng chưa từng nghe em nói có một người như vậy."

"Ồ." Thôi Kiều nói.

Kỳ thật, vừa rồi lúc đối phương xoay người, cô có thấy được mấy chữ, là màu trắng gần như trong suốt, ban ngày ban mặt, cho nên lúc đầu cô không có nhìn thấy.

Hệ thống đưa ra đánh dấu là: "Cảnh sát chống buôn người: Hắc Mai"

Đúng vậy, Hắc Mai từ chữ màu đen tẩy trắng thành màu trắng nhạt!

Lợi hại a! Đây là người tẩy trắng lợi hại nhất mà cô từng gặp.

Thôi Kiều nhịn không được nhớ tới ở trong thế giới của nhuyễn muội Kiều Kiều, Hắc Mai và cô hợp tác, sau khi hố bọn buôn người và đám buôn ma túy một phen, cô ta đã mang theo một đám người già yếu bệnh tật rời đi.

Thôi Kiều lại nhớ tới kết cục ban đầu của Hắc Mai và Niệm Ân, trong tư liệu hệ thống đưa ra.

Số phận dồn con người lên vách đá mà không cho họ lựa chọn nào khác.

Thôi Kiều phát hiện, chỉ cần có một lựa chọn, Hắc Mai đều sẽ nắm chặt, sau đó nhảy ra.

Có thể tưởng tượng được, một đời kia, cô ta đã bị ép thành bộ dáng gì.

Mặc dù không biết Hắc Mai làm cái gì ở trong tù, nhưng mà phải biết, dựa theo quy định, người chịu qua hình sự xử phạt sẽ không thể làm cảnh sát, mà Hắc Mai có thể phá bỏ quy định này, chỉ vậy cũng có thể tưởng tượng được, đối phương đã cống hiến lớn bao nhiêu.

Mãi khi về đến nhà, Thôi Kiều đều đắm chìm trong vận mệnh của Hắc Mai.

Viên Dã Tắc vô cùng khẩn trương, sợ Thôi Kiều nhớ tới chuyện gì đó, cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy. Ra sức để cho Soái Soái nhảy nhót.

Là Soái Soái học theo bé gái trên ti vi, mỗi lần Soái Soái nhảy, Thôi Kiều đều có thể cười đến ôm bụng.

Nhưng mà, lần này quả bí đao lùn nhảy đến hai lần, Thôi Kiều vẫn không thèm liếc mắt nhìn.

Soái Soái sắp khóc rồi.

Viên Dã Tắc suy nghĩ một chút, khóc cũng được, khóc cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của Kiều Kiều, không cần suy nghĩ những chuyện khác.

Vì thế quyết đoán để Soái Soái nhảy lần thứ ba, không ngoài sở liệu, Soái Soái đã khóc.

Thôi Kiều lập tức phục hồi tinh thần: "Làm sao vậy?"

Viên Dã Tắc vô tội nói: "Không biết, anh cũng giật mình, có lẽ là đói bụng..."

Vẻ mặt Thôi Kiều như đang muốn nói anh đùa tôi sao: "Chúng ta vừa mới ăn cơm xong, vừa tản bộ trở về mà."

"Trẻ con đói khá nhanh. Dù sao cũng là lúc phát triển cơ thể." Viên Dã Tắc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Soái Soái kéo quần áo Thôi Kiều, đáng thương nói: "Ba ba... Ba ba bắt nạt... Soái Soái..."

Thôi Kiều thở dài một hơi, bộ dạng giống y như là ông ngoại tiện nghi, nhưng sao tính cách làm sao lại cách nhau mấy cái hệ Ngân Hà vậy: "Mẹ dạy con như thế nào, gặp chuyện không vui, phải làm sao bây giờ?"

"Uống... Uống sữa... Nếu một ly không đủ, thì uống hai ly..." Soái Soái nghẹn ngào nói: "Nhưng mà, ba ba, ba ba bắt nạt... Soái Soái..."

Thôi Kiều ngồi xổm xuống, an ủi vuốt ve lưng Soái Soái: "Từ từ nói, bắt nạt con như thế nào?"

Soái Soái thuận khí thở ra: "Ba ba bắt Soái Soái nhảy..." Hiện tại Soái Soái nói chuyện, vẫn chưa quen dùng con, luôn tự xưng Soái Soái.

Thôi Kiều có chút kỳ quái: "Không phải Soái Soái thích nhảy sao?"

Thôi Kiều có thể không quá hiểu trái tim nhỏ mỏng như cánh ve kia của con mình, nhưng việc đó không gây khó khăn cho cô hiểu được chuyện Soái Soái bị cha ruột nhóc trêu cợt.

Thôi Kiều nghiêm mặt, nhìn về phía Viên Dã Tắc: "Anh không có việc gì sao, trêu chọc con trai làm gì?"

Viên Dã Tắc nhìn thấy Thôi Kiều sống động như thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng nói: "Anh đang rèn luyện năng lực chịu đựng tâm lý cho con. Thật đấy."

Thôi Kiều muốn cho anh ta hai chày gỗ, con trai à, mẹ ruột của con muốn cho con một nhà ba người ấm áp, nhưng mà ba thiểu năng của con dường như không quá phối hợp.

"Vậy tôi cũng rèn luyện năng lực chịu đựng tâm lý của anh. Anh nhảy lại bài Soái Soái vừa nhảy một lần đi." Thôi Kiều nói, giống như người đứng đầu gia đình.

Trên thực tế cũng là người đứng đầu gia đình.

Viên Dã Tắc không tình không nguyện, nhưng vẫn đứng lên, bắt đầu nhảy.

Soái Soái không khổ sở, liên tục nói: "Sai rồi... Sai rồi..."

Viên Dã Tắc: "..."

Thôi Kiều: "..." Một nhà ba người mà cô tưởng tượng, cùng trên thực tế vẫn là có sự chênh lệch nhất định.
« Chương TrướcChương Tiếp »