Chương 87.2: Ba ba gặp lại (canh ba)

Diệp Nguyên Trạch vội vàng nói: "Không không không, có thể chỉ vì anh ấy quá yêu cậu, cho nên mới cẩn thận từng li từng tí, cậu không cần cảm thấy đau lòng. Anh ấy cũng sẽ không cảm thấy vất vả."

Thôi Kiều nói: "Có lẽ là quan tâm một người chính là như vậy, cho dù bản thân anh ấy không cảm thấy vất vả, nhưng mình cũng sẽ cảm thấy vất vả thay anh ấy."

Lúc này Diệp Nguyên Trạch đã hưng phấn muốn chết.

Mặc dù lúc ở nhà, hai người ở chung vẫn rất tự nhiên, Thôi Kiều có đôi khi cũng sẽ bởi vì thái độ của anh ta đối với Soái Soái mà rống to với anh ta, cũng sẽ trực tiếp sai khiến anh ta đi lau nhà, đi giặt quần áo các loại.

Giống như hai vợ chồng bình thường.

Nhưng mà anh ta chưa bao giờ biết, ở sau lưng, Thôi Kiều cũng quan tâm đến anh ta. Cũng đau lòng anh ta.

"Tôi luôn có cảm giác đoạn ký ức mà mình đánh mất có chút quan trọng." Thôi Kiều nói tiếp: "Thực ra có đôi khi tôi sẽ gặp ác mộng, nhưng tỉnh mộng, lại không biết mình mơ thấy cái gì, chỉ nhớ rõ loại cảm giác tuyệt vọng trốn thế nào cũng trốn không thoát ấy."

Diệp Nguyên Trạch nhớ tới chuyện kia, trái tim anh ta bắt đầu đau nhói.

Khi đó, Kiều Kiều của anh ta, chính là mang theo tuyệt vọng trốn thế nào cũng không thoát sao?

Nhìn đi, ngâm trong lon đường lâu như vậy, trái tim liền trở nên yếu ớt đi! Chỉ mấy câu nói như vậy, giá trị ngược tâm liền tăng lên ba điểm.

Phải biết rằng có một khoảng thời gian dù cô rất ngược đãi, nhưng cũng không có tăng giá trị ngược tâm.

"Nếu đã quên, vậy cứ coi như không còn đi." Diệp Nguyên Trạch nói.

Anh ta còn muốn nói nhiều một chút, chợt nghe thấy có người gọi "Kiều Kiều?!

Thôi Kiều cũng nghe được giọng nói kinh hỉ và nghi hoặc ki, Tu La tràng còn ba giây nữa mới tới.

Thôi Kiều lướt qua tình huống hiện tại ở trong đầu, cô và Diệp Nguyên Trạch (bạn trai cũ) mang theo một đứa bé tản bộ ở trường học.

Cho dù Linh Linh có nói cái gì, ít nhất cũng sẽ để lộ ra chuyện cô vốn có quen biết với Diệp Nguyên Trạch, nhiều lời, nói không chừng cũng sẽ bại lộ thân phận bạn trai cũ này.

Sau đó liền thấy bên cạnh Linh Linh còn có một Dư Diêu sắc mặt âm trầm.

Được rồi, Tu La tràng đã đến.

Thôi Kiều vẫn quyết định phải cứu giúp một chút.

Thôi Kiều vừa cười vừa nói: "Khoảng thời gian trước mình có xảy ra tai nạn xe cộ, mất đi một phần trí nhớ, hiện tại chỉ nhớ rõ chuyện trước khi tốt nghiệp trung học, thật xin lỗi."

Linh Linh sợ ngây người: "Kiều Kiều, bọn mình là bạn cùng phòng thời đại học của cậu mà."

Cô ấy hung hăng trừng mắt liếc Diệp Nguyên Trạch, trước khi cô ấy mở miệng, Thôi Kiều nói: "Hai cậu biết bạn học này sao? Vừa rồi bọn mình gặp nhau ở trường học."

Linh Linh trợn mắt há hốc mồm: "Kiều Kiều, cậu không nhận ra cậu ta sao?"

Vẻ mặt Thôi Kiều nghi hoặc: "Sao vậy? Mình quen biết cậu ấy sao?"

Dư Diêu nhanh chóng kéo Linh Linh một cái, cấp cứu nói: "Cũng không thể coi như vậy, cậu ta là người đứng đầu lớp chúng ta, rất nổi tiếng, bọn mình nghĩ cậu còn nhớ rõ."

"Không nhớ rõ, một chút ấn tượng cũng không có." Thôi Kiều nói.

Soái Soái thuộc về loại lúc mọ có chuyện, liền im lặng xem mẹ diễn trò, lúc không có việc gì, liền tiến lên thu hút sự chú ý.

Cho nên vẫn luôn nắm tay mẹ trong im lặng.

Lúc này lực chú ý Linh Linhmới đặt ở trên người Soái Soái: "Con trai cậu đã lớn như vậy rồi sao! Bộ dạng thật đáng yêu! Lúc trước đã nói để mình làm mẹ nuôi rồi!"

Dư Diêu lại hỏi: "Về phòng ngủ đi, đã lâu rồi cậu không về."

Mục đích của Dư Diêu rất rõ ràng chính là bỏ rơi Diệp Nguyên Trạch, Thôi Kiều cảm thấy rất hợp ý cô.

Có thể khống chế Tu La tràng này đã rất không dễ dàng.

Vì thế, Thôi Kiều tạm biệt Diệp Nguyên Trạch: "Làm phiền bạn học."

Soái Soái luôn luôn rất lễ phép, lúc ở nhà, Thôi Kiều thích dạy nhóc những thứ này, cho nên Soái Soái học bộ dáng buổi sáng lúc chào tạm biệt ba ba, ngoan ngoãn nói: "Ba ba tạm biệt."

Thôi Kiều lộ vẻ xấu hổ: "Soái Soái, đó không phải ba, ba đi làm rồi."

Soái Soái nghe lời gật gật đầu, kéo dài giọng điệu: "Đi làm... Ba ba... Tạm biệt..."

Thôi Kiều: "..." Con à, bản lĩnh nhận thức người của con nhất định là di truyền từ mẹ ruột con.

Diệp Nguyên Trạch miễn cưỡng cười cười, sau đó rời đi.

Thôi Kiều mang theo Soái Soái đi theo Linh Linh và Dư Diêu về phía phòng ngủ nữ sinh.

Dư Diêu mở miệng trước: "Trong khoảng thời gian này mình tìm thế nào cũng không tìm thấy cậu, cậu có khỏe không?"

Thôi Kiều nói: "Cũng được, ngoại trừ mất một đoạn ký ức, cảm thấy rất kỳ quái ra thì mọi thứ đều khá tốt."

"Đúng rồi, ba đứa nhỏ... " Linh Linh đang chuẩn bị hỏi, lại bị Dư Diêu kéo lại.

Dư Diêu nói: "Lúc trước anh nói đi là đi, cũng không nói rõ với bọn mình, thật sự là quá đáng.

Thôi Kiều phát hiện tâm tư Dư Diêu rất tinh tế tỉ mỉ, nói loại lời lập lờ nước đôi này, chính là vì để cho cô có thể giải thích một chút tình huống hiện tại.

"Mình nghe ba Soái Soái nói, hình như là lúc đó, có con, mình lại không muốn bỏ anh ấy, cho nên liền lựa chọn sinh con trước." Thôi Kiều nói.

Dư Diêu lập tức nói: "Cậu thật không có ý tứ, đến bây giờ cũng không cho bọn mình gặp ba của con cậu."

Thôi Kiều sờ sờ đầu: "Có một khoảng thời gian không biết nguyên nhân gì, anh ấy gầy đến da bọc xương, đặc biệt xấu, có thể là bởi vì mình cảm thấy quá xấu, lấy ra quá mất mặt, cho nên mới không cho các cậu xem. Hiện tại rất đẹp mắt, để mình cho các cậu xem bộ dáng anh ấy như thế nào." Thôi Kiều nói xong mở wechat ra, trong điện thoại di động của cô không có ảnh chụp Viên Dã Tắc. Nhưng Viên Dã Tắc cũng có vòng bạn bè của mình.

Ngày hôm qua dáng vẻ Viên Dã Tắc khiêu vũ đã bị Thôi Kiều quay lại, còn buộc anh ta đăng lên vòng bạn bè.

Thôi Kiều có chút ngượng ngùng nói: "Chờ một chút, để mình tìm anh ấy một chút, mình đã chặn anh ấy rồi."

Lúc Dư Diêu nghe đến đây đã tưởng tượng ra một người đàn ông vừa xấu vừa phiền, trong lòng chợt lạnh.

Sau đó, liền nhìn thấy Thôi Kiều mở ra một cái video nhỏ.

Trong video, một người đàn ông cao cao đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng quần tây, thân thể cứng ngắc, đang... Khiêu vũ?

Bên cạnh còn có một đứa bé vẫn nói "Sai rồi... Sai rồi... Không phải nhảy như vậy...

Và một tiếng cười quen thuộc.

Cuối cùng người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy cưng chiều: "Được chưa?"

Đoạn video nhỏ kết thúc.

Dư Diêu thở phào nhẹ nhõm, Linh Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Hai người lúc trước là cùng nhau xảy ra tai nạn xe cộ sao?" Dư Diêu đột nhiên nghĩ tới cái gì.

Thôi Kiều gật gật đầu.

Đầu Dư Diêu xoay rất nhanh, Thôi Kiều quên mất chuyện đau lòng, sau đó lại gả cho một người đàn ông tốt như vậy, mặc kệ nói như thế nào, đều là một chuyện tốt.

Dư Diêu suy đoán, có lẽ lúc chồng Thôi Kiều xảy ra tai nạn xe cộ với cô, đã yêu cô, sau đó phát hiện cô mất trí nhớ, lại một mình nuôi một đứa bé, cho nên, liền dứt khoát lừa gạt cô, hai người là người yêu, đứa bé là của anh ta.

Dư Diêu lập tức có ấn tượng rất tốt với chồng Thôi Kiều, cũng yên tâm.

Tác giả có lời muốn nói: Soái Soái: tuy rằng ông ấy không biết dạy dỗ con cái, còn thích trêu chọc con trai ruột, nhưng mà nhóc lại biết đó chính là cha ruột (● - ●)