Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 88.2: Tiếng ca đầy năng lượng (canh một)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi hai người tách ra, Thôi Kiều và Viên Dã Tắc trở lại xe.

Thôi Kiều cố định Soái Soái trên ghế an toàn cho trẻ em, sau đó nói: "Tôi có cảm giác lúc học đại học có lẽ có quan hệ rất tốt với các cô ấy."

Viên Dã Tắc gật đầu: "Quan hệ của em với ai cũng rất tốt."

Thôi Kiều nở nụ cười: "Cũng không chắc. Quan hệ với bạn học cấp ba của tôi cũng rất kém." Còn nhân tiện mời bọn họ xem một bộ phim.

Viên Dã Tắc ngẫm lại bộ dáng hiện tại của những người đó, cảm thấy có chút sảng khoái.

"Đúng rồi, anh có biết người đứng đầu trường chúng ta không? Một nam sinh nhìn qua đặc biệt điềm đạm nho nhã." Thôi Kiều như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi.

"Hôm nay tôi có đi dạo trường học với cậu ấu, cậu ấy còn chưa nói cho tôi biết tên cậu ấy là gì." Thôi Kiều nói: "Không biết vì sao, lúc nhìn thấy cậu ấy trong lòng tôi có chút đau."

Viên Dã Tắc mạnh mẽ trấn định lại, nói: "Ở trước mặt chồng mà lại nói đến người đàn ông khác, thật sự tốt sao?"

"Không sao đâu, trông anh vẫn đẹp trai hơn cậu ấy." Thôi Kiều bổ sung: "Con người của tôi mắc chứng nhan khống giai đoạn cuối không thể trị được, anh chỉ cần giữ tốt khuôn mặt này, trên cơ bản tôi sẽ không thay lòng đổi dạ."

Thay lòng đổi dạ? Trong lòng Viên Dã Tắc ngọt ngào, thay lòng đổi dạ có nghĩa là hiện tại trái tim đang ở trên người anh ta.

"Nhưng mà cậu ấy thật kỳ quái." Thôi Kiều nói: "Hơn nữa khi bạn cùng phòng nhìn thấy cậu ấy đã vô cùng tức giận."

"Có lẽ là cậu ta đắc tội với bạn cùng phòng của em?" Viên Dã Tắc nói.

"Không biết. Trực giác của tôi nói cho tôi biết có chỗ nào đó không đúng, nhưng làm thế nào cũng không tìm được chỗ nào không đúng." Thôi Kiều ấn huyệt Thái Dương: "Vấn đề này rất đau đầu."

Viên Dã Tắc đau lòng vô cùng: "Đừng nghĩ đến vấn đề này nữa. Nhìn kìa, Soái Soái cũng sắp ngủ rồi."

Nói tới đây, Thôi Kiều hỏi một chuyện khác: "Sao anh lại đổi số điện thoại của tôi? Hơn nữa còn không nói cho tôi biết... Làm tôi tưởng rằng quan hệ giữa tôi và bạn học không tốt, cho nên căn bản không có ai liên lạc với tôi."

"Có sao?" Viên Dã Tắc xấu hổ nói: "Lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ, điện thoại bị hỏng. Anh mua lại cho em một cái mới.

Thôi Kiều bày ra vẻ mặt anh coi tôi là kẻ ngốc sao nhìn Viên Dã tắc: "Đây vẫn lần đầu tiên tôi nghe nói điện thoại di động bị hỏng mà cũng có thể làm sim hỏng theo đấy..."

Viên Dã Tắc mạnh mẽ cứu vãn: "Không phải là do anh suy nghĩ cho em sao, người mới tình cảnh mới, thay đổi điện thoại di động đồng thời cũng đổi cho em một số điện thoại mới sao?"

Lúc này Soái Soái đã ngủ.

Thôi Kiều sửa sang lại tư thế cho Soái Soái một chút, đột nhiên giống như nghĩ tới chuyện buồn cười, nói với Viên Dã Tắc: "Tôi mới phát hiện Soái Soái có một sở thích rất dở hơi. Gặp người thì gọi ba. Hôm nay gặp phải bạn học xa lạ kia, Soái Soái làm thế nào cũng phải gọi người ta là ba, tôi nói như thế nào thằng nhóc cũng không thay đổi."

Viên Dã Tắc: "..." Đây đại khái là bởi vì đó là con ruột của anh ta.

Thôi Kiều nói: "Đúng rồi, anh nói cho tôi biết chuyện chúng ta ở chung trước kia đi. Tôi vẫn rất muốn nhớ lại đoạn ký ức này, thiếu một đoạn ký ức, luôn cảm thấy cuộc sống rất không hoàn chỉnh."

Trong lòng Viên Dã Tắc cũng không muốn Thôi Kiều nhớ lại, nhưng vẫn nói: "Lúc trước..."

Nhưng mà, anh ta còn chưa có nói ra lời, Thôi Kiều đột nhiên cắt đứt anh ta: "Chờ một chút, có phải là có chuyện gì giấu diếm tôi hay không?"

Vẻ mặt Viên Dã Tắc mơ hồ, có rất nhiều chuyện giấu diếm, là chuyện nào vậy?

"Anh nói anh và tôi quen nhau lúc đi học, vậy tại sao anh và bạn cùng phòng của tôi lại không quen nhau? Anh đẹp trai như vậy, không thể nào!" – Thôi Kiều đột nhiên phát hiện ra trong lời Viên Dã Tắc nói lúc trước với cô có một bug rất lớn.

"Bởi vì, trên thực tế anh lớn hơn em một năm, không cùng khóa với nhau. Tiết đó, là bởi vì anh không tìm được phòng tự học, tùy tiện tìm một lớp đang học mà vào ngồi tự học." Viên Dã Tắc nói: "Sau đó sau khi chúng ta ở bên nhau, em lại cảm thấy ngượng ngùng, cho nên không giới thiệu anh cho bạn cùng phòng của em."

Thôi Kiều dường như bị thuyết phục bởi cách nói đơn sơ này: "A, thì ra là như vậy."

"Chính là như vậy." Viên Dã Tắc nói.

"Vậy sau đó thì sao?" Thôi Kiều hỏi.

"Sau đó, sau đó em mang thai." Viên Dã Tắc nhìn qua vô cùng áy náy: "Đều là lỗi của anh."

Thôi Kiều thở dài một hơi, sâu kín nhìn Viên Dã một cái, nói: "Đúng vậy."

Viên Dã Tắc: "..."

Có trời mới biết, trên thực tế anh tacũng rất khổ sở, hiện tại đến việc ôm ôm hôn hôn với người mình thích cũng không có, mà trực tiếp tiến vào hình thức vợ chồng già nuôi con.

Soái Soái hiện tại đã có phòng nhỏ của mình, bắt đầu ngủ một mình.

Nhưng mà, Thôi Kiều và anh ta vẫn phân phòng ngủ, sẽ không yêu cầu việc ngủ cùng phòng có độ khó cao như vậy, cho dù chỉ là ngẫu nhiên ôm ôm ấp cũng đã vô cùng khó khăn rồi.

Viên Dã Tắc biết Thôi Kiều mặc dù không có quá nhiều ký ức đau khổ, nhưng cũng không dám ép buộc cái gì, sợ kí©h thí©ɧ Thôi Kiều.

Lúc về đến nhà, Soái Soái đã ngủ được một giấc ở trên xe, lúc Thôi Kiều muốn ôm Soái Soái, Viên Dã Tắc nói: "Để anh đi, nhóc thật sự là càng ngày càng nặng."

Soái Soái ở phương diện bề ngoài chưa bao giờ giống một đứa trẻ sinh non, béo ị, nhất là hiện tại, quả thực chính là hít gió cũng lớn.

Tuy nhiên, nói chuyện và đi lại lại chậm hơn những đứa trẻ khác. Nhưng mà cũng may, đó cũng chỉ là giai đoạn đầu, hiện tại đã bình thường rồi.

Viên Dã Tắc đặt Soái Soáiở trên giường nhỏ của mình, lúc xuống liền nhìn thấy Thôi Kiều cuộn mình trên sô pha, ôm bụng.

Viên Dã Tắc lại càng hoảng sợ, chạy xuống từ trên cầu thang: "Làm sao vậy?"

Thôi Kiều gian nan nói: "Tôi đau bụng, có lẽ là do đã lâu không ăn đồ cay như vậy."

Viên Dã Tắc ôm người lên, xoa xoa bụng, vừa đau lòng, vừa trách cứ: "Anh đã đặc biệt gọi nồi uyên ương, chính là muốn cho em ăn canh suông, em còn không nghe anh..."

Thôi Kiều liền tức giận: "Tôi đã đau bụng thành như vậy rồi mà anh còn muốn nói tôi..."

Viên Dã Tắc vừa xoa bụng cho Thôi Kiều, vừa nói: "Để anh dẫn em đi bệnh viện khám."

"Không được, Soái Soái ở nhà một mình, tôi lo lắng." Thôi Kiều nói.

"Vậy chờ một chút, để anh gọi điện thoại bảo bác sĩ tới đây một chút." Viên Dã Tắc nói.

Nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy Thôi Kiều đau đến trán đổ mồ hôi, trong lòng sốt ruột không chịu được, mới ôm người vào trong ngực: "Sắp rồi, bác sĩ lại đây kê đơn sẽ không đau nữa. Về sau không bao giờ cho em ăn loại đồ cay này nữa."

Thôi Kiều cũng muốn nói như vậy, bản thân cô vốn thích ăn cay như vậy, sao cô có thể nghĩ đến việc thân thể này chỉ ăn một bữa lẩu ở bên ngoài lại thành như vậy?

"Lần trước... Nửa đêm em còn ăn tôm hùm cay... Mà không có việc gì..." Thôi Kiều khó khăn giải thích.

"Sau này không ăn đồ bên ngoài nữa." Viên Dã Tắc tổng kết lại.

"Anh hát cho em nghe một bài ca hoặc là kể chuyện cười đi, dời lực chú ý một chút, hiện tại em đau đến muốn tự sát..." Thôi Kiều khó khăn nói.

Dạ dày đau nhói, lần trước khi đau như vậy vẫn là lúc sinh con... Lúc ấy cũng không dám ủy thác hệ thống...

Mẹ nó!!! Hệ thống, ủy thác cơn đau này đi!

Một lần mang thai ngốc ba năm. Đến cả chuyện quan trọng như vậy mà cô cũng quên.

Hệ thống lập tức ủy thác quản lý, cả người Thôi Kiều như sống lại.

Sau đó liền nghe thấy Viên Dã Tắc bắt đầu hát: "Đứng lên, những người không muốn làm nô ɭệ..."

"Phụt..." Thôi Kiều lại một lần nữa che bụng, lúc này đây là cười.

Viên Dã Tắc hát được một nửa, ngừng lại: "Sao anh lại cảm thấy em đau dữ dội hơn vậy nhỉ?"

"Không có không có, anh tiếp tục hát đi, nghe bài hát đầy năng lượng này, hiện tại tôi đã tốt hơn nhiều rồi..." Thôi Kiều nhịn cười, nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »