Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 90: Thứ năng lực vô ích này (canh ba)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật đúng là có duyên mà! Lại gặp một nhà Niệm Ân.

Thành thật mà nói, ấn tượng của cô đối với Niệm Ân còn dừng lại ở thế giới của nhuyễn muội Kiều Kiều. Cô bé đang khóc nhưng trên lưng vẫn gánh theo chiếc bảng cửu chương.

Rất rõ ràng, Niệm Ân ở thế giới này và người ở thế giới kia tuy đều có cùng một tên gọi, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau.

Ví dụ như Niệm Ân kia, tuổi tác tuy nhỏ như vậy, nhưng lại cực kỳ hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn sắc mặt người lớn mà làm việc, lúc nào cũng ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống chạy mất khi bị tiêm phòng như này.

Thôi Kiều vừa kịp phản ứng, tiếp theo đã bị đứa nhóc mập buộc bím tóc sừng dê đυ.ng phải.

Mà Thôi Kiều cũng không thể nhịn được, ôm cô nhóc mập lên, lúc đầu Niệm Ân còn giãy dụa, nhưng sau khi nhìn rõ người ôm mình là ai, lập tức mở hai tay ra, trung khí mười phần hét lên: "Mẹ!!"

Phong cách này, thật sự là giống y hệt như Soái Soái nhà mình!

Mẹ Niệm Ân bên kia tức giận vô cùng: "Con còn biết gọi mẹ là mẹ sao, con muốn chạy đi đâu? Hôm nay con có chạy lên mặt trăng, con cũng phải tiêm phòng cho mẹ, biết không?!"

Thôi Kiều vui vẻ, đúng lúc mẹ Niệm Ân cũng chạy tới, lúc nhìn thấy Thôi Kiều còn sợ ngây người: "Kiều Kiều?"

Trên mặt Thôi Kiều vẫn là nghi hoặc: "Cô bé, vì sao con gọi cô là mẹ?"

"Mẹ chính là mẹ mà, không vì sao cả." Niệm Ân trả lời.

Mẹ Niệm Ân đã đi tới: "Kiều Kiều, thật sự là cô sao, trong khoảng thời gian này cô đã đi đâu vậy?"

Thôi Kiều sửng sốt một chút: "Cái kia, chúng ta quen biết sao?" Sau đó lại cảm thấy những lời này của mình quá làm người khác tổn thương, vội bổ sung: "Thật xin lỗi, khoảng thời gian trước tôi có xảy ra tai nạn xe cộ, mất đi một đoạn trí nhớ, cho nên rất nhiều chuyện rất nhiều người đều không nhớ ra." Thật xấu hổ, lại phải kể chuyện tai nạn xe cộ mất trí nhớ cẩu huyết này ra một lần nữa.

Viên Dã Tắc có muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, hai người đã bắt đầu trò chuyện, nếu như anh ta còn ngăn cản nữa, ngược lại sẽ khiến cho hai bên hoài nghi.

Mẹ Niệm Ân vẫn luôn thuộc loại tương đối cảm tính, sau khi nghe nói Thôi Kiều xảy ra tai nạn xe cộ mất trí nhớ, đau lòng vô cùng, vội kéo Niệm Ân xuống.

"Bây giờ thân thể cô đã khỏe chưa? Soái Soái không sao chứ?" Mẹ Niệm Ân hỏi.

"Không có việc gì, lúc ấy thằng bé không ở cùng một chỗ với tôi." Thôi Kiều nói, cô đương nhiên cũng chú ý tới sự khẩn trương của Viên Dã Tắc.

"Tôi và ba Niệm Ân đã tìm cô rất lâu, nhưng cũng không tìm được." Mẹ Niệm Ân nói, lúc này cô ấy cũng phát hiện ra Viên Dã Tắc bên cạnh Thôi Kiều.

"A, đây là chồng tôi. Ba Soái Soái..." Thôi Kiều thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương, vì thế lập tức giới thiệu.

Mẹ Niệm Ân nhớ rõ Diệp Nguyên Trạch, bởi vì lúc Thôi Kiều cứu Niệm Ân, Diệp Nguyên Trạch cũng ở đó, cho nên cô ấy vẫn luôn có hảo cảm đối với Diệp Nguyên Trạch, sau đó mới biết được Thôi Kiều một mình sinh con, mà đối phương lại chẳng quan tâm gì đến Thôi Kiều, chút hảo cảm này liền bị xóa bỏ.

Hiện tại phát hiện Thôi Kiều mất trí nhớ, cho nên dứt khoát không đề cập tới chuyện của Diệp Nguyên Trạch nữa.

Mẹ Niệm Ân đương nhiên phải kể chuyện Thôi Kiều cứu Niệm Ân như thế nào, cho nên Niệm Ân mới nhận cô làm mẹ các thứ. Nhưng cũng không đề cập tới chuyện khác một chữ nào.

Vì thế, một hồi nguy cơ của Viên Dã Tắc đã kết thúc thành công.

Bên này, Thôi Kiều và mẹ Niệm Ân trò chuyện rất vui vẻ, sau đó cùng đưa Niệm Ân đi tiêm.

Có thể là vì có thêm một người mẹ, Niệm Ân lúc này tuy rằng khóc rất nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng không chạy nữa.

Thôi Kiều đặc biệt không đồng cảm mà còn cảm thấy rất vui, rất muốn cười, hai ngày nữa Soái Soái cũng phải tới bệnh viện tiêm phòng.

Luôn cảm thấy đến lúc đó Soái Soái cũng sẽ có biểu hiện này.

Thôi Kiều nhớ tới vận mệnh vốn có của Niệm Ân, hiện tại cô bé thật sự được như ý nguyện, làm một cô bé bình thường, ngay cả tiêm phòng cũng sợ.

Như vậy là tốt rồi.

Sau khi tách khỏi gia đình Niệm Ân, Thôi Kiều nhìn về phía Viên Dã Tắc: "Anh thật sự không có chuyện gì gạt tôi chứ?"

Viên Dã Tắc dời tầm mắt, tỏ vẻ vô tội giống y hệt như Soái Soái khi làm sai chuyện: "Không có, sao em lại nghĩ như vậy?"

"Mẹ Niệm Ân đã nhìn tổng cộng bốn lần." Thôi Kiều nói: "Hơn nữa trong miêu tả của mẹ Niệm Ân, dưới tình huống hung hiểm như vậy, tôi ôm đứa nhỏ nên chắc chắn sẽ không đi xin người qua đường giúp đỡ, tôi chưa bao giờ làm loại chuyện không nắm chắc như thế. Như vậy khi tôi đi ra từ WC, người tôi xin giúp đỡ khẳng định là người tôi quen biết. Nhưng mẹ Niệm Ân lại nói là người qua đường."

Thôi Kiều tiếp tục nói: "Anh có thể nói cho tôi nghe một chút, tại sao lúc cô ấy nói những thứ này ánh mắt đều nhìn anh hay không?"

Viên Dã thì quả thực trợn mắt há hốc mồm: "Cách nói này của em có phải quá cả vυ" lấp miệng em không?"

Thôi Kiều nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Không có đâu, tôi rất hiểu bản thân. Bên cạnh tôi nhất định sẽ có một người quen, hơn nữa rất mạnh."

Quá đứng đắn, Viên Dã Tắc đã tin rồi.

Sau đó, Viên Dã Tắc nghe Thôi Kiều nói tiếp: "Mà người này, hẳn không phải anh, bởi vì nếu là anh, mẹ Niệm Ân sẽ nói thẳng ra. Cũng sẽ không chỉ là một người bạn bình thường, đạo lý tương tự, nếu như chỉ là bạn bè bình thường, mẹ Niệm Ân cũng nhất định sẽ nói thẳng ra."

Viên Dã Tắc: "..." Anh ta phải làm sao bây giờ?

Viên Dã Tắc cái khó ló cái khôn, nói: "Vốn không muốn nói cho em biết, hiện tại em đã phát hiện ra thì đành nói cho em biết vậy, thực ra trước kia em còn có một người bạn đặc biệt tốt, cũng là quen biết từ thời đại học, sau đó bị ung thư chết, lần đó chính là cậu ấy đi dạo phố với em."

Thôi Kiều: "..." Khả năng đánh lừa này về cơ bản cũng tốt như tôi!

"Mẹ Niệm Ân cũng biết chuyện này, có thể cô ấy đang nghĩ, dù sao em cũng mất trí nhớ, đừng nên nghĩ đến những chuyện thương tâm này thì tốt hơn. Cho nên mới bỏ qua người này." Viên Dã thở dài một hơi, vẻ mặt kia phối hợp với giọng điệu kia, hoàn toàn không giống bịa đặt chút nào, anh ta nói tiếp: "Thật ra cậu ấy là một người rất tốt, chỉ tiếc tuổi còn trẻ đã bị ung thư mà chết."

Thôi Kiều: "..." Tai nạn xe cộ mất trí nhớ và ung thư, hiện tại hai người bọn họ đều gom đủ rồi. Cô còn có thể nói gì nữa đây?

"Không biết vì sao, khi anh nói những thứ này, tôi hoàn toàn không cảm thấy đau lòng..." Thôi Kiều quay đầu: "Anh có chắc là tôi có quan hệ rất tốt với người đó chứ?"

Viên Dã Tắc nói: "Rất tốt, khi đó anh còn có chút ghen."

Nói như thật vậy!

Thôi Kiều hiện tại hối hận rồi, bình thường không nên nói giỡn các loại với Viên Dã Tắc, giúp năng lực nói bừa của đối phương tăng lên. Tăng lên thì thôi đi, giờ còn dùng nó để đối phó với cô.

Nếu là Viên Dã Tắc trước kia, làm sao có thể kể ra chuyện xưa như vậy?!

Đây chẳng lẽ chính là "Dạy đồ đệ hố chết sư phụ?" trong truyền thuyết sao?

Thôi Kiều mặt đầy máu, vốn còn đang chuẩn bị lừa Viên Dã Tắc một phen, sau đó "khôi phục" trí nhớ, lại tàn nhẫn ngược đãi anh ta một phen!

Thật không ngờ, Viên Dã Tắc lại lột xác nhanh như vậy!

Cho nên, Thôi Kiều chỉ có thể yên lặng thay đổi kế hoạch của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »