Chương 5: Bị sâu cắn

Sáng hôm sau, lúc Cố Duyên rời giường, Cố Hành còn đang chuẩn bị bữa sáng.

Tóc cô gái nhỏ vểnh lên, mơ mơ màng màng đi vào nhà bếp.

Cố Hành sờ sờ đầu tóc vểnh lên của cô, còn khá ngạc nhiên.

“Dậy sớm vậy, không ngủ thêm sao?”

Cố Duyên không trả lời, chỉ đi thẳng đến phía sau Cố Hành, duỗi tay ôm eo anh.

Tối hôm qua, sau khi rời khỏi phòng ngủ của Cố Hành, cô lại vào phòng tắm tắm rửa, nhưng sau khi đi ra làm thế nào cũng không ngủ được, trằn trọc trở mình, trong đầu đều là vòng tay ấm áp của Cố Hành.

Cả người cô dựa vào sau lưng anh.

Bộ ngực mềm mại của thiếu nữ áp sát vào mình, Cố Hành không khỏi thắt chặt cổ họng.

“Tiểu Duyên, buông ra.”

“Em không muốn!”

Vừa dứt lời, bàn tay ôm eo anh càng siết chặt hơn, thân trên dựa vào người anh không tự chủ được tiến lại gần thêm một bước.

Cố Duyên chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, chất liệu mỏng tang.

Hai người vốn đã dán chặt, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hai núʍ ѵú nhỏ đang nhẹ nhàng cọ xát vào xương bả vai mình, còn có dưới thân, đôi bàn tay nhỏ bé kia không biết là cố ý hay là vô tình, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng trêu chọc vị trí thắt lưng.

Bầu không khí trở nên cực kỳ ái muội, Cố Hành cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ đang hơi ngóc đầu dậy, đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt cầm thú.

Anh vô thức muốn nắm lấy tay Cố Duyên dịch ra, nhưng quay đầu lại thấy cô vẫn nhắm mắt, hiển nhiên vẫn là dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.

Cố Duyên khi rời giường sẽ hay tức giận, tính tình còn không nhỏ, làm không tốt cả ngày sẽ không muốn để ý đến anh.

Rơi vào đường cùng, Cố Hành chỉ có thể nhẫn nhịn tiếp tục dỗ dành.

“Hoành thánh sắp xong rồi, Tiểu Duyên ngoan ngoãn ngồi vào ghế đi, được không?”

Cố Duyên thực sự đói bụng, vừa nghe anh nói ăn hoành thánh, “vụt” một tiếng buông tay đi về phía bàn ăn.

Cố Hành nấu ăn rất ngon, đều là do mấy năm trước luyện ra.

Khi đó, công ty do cha mẹ để lại đang đứng trước nguy cơ phá sản, mọi tài sản đều đã bị đóng băng, ngay cả nhà cũng không còn.

Tất cả tiền Cố Hành có trong tay cộng lại còn chưa tới một ngàn đồng.

Cuối cùng, vẫn là Cố Duyên lấy ra số tiền mừng tuổi bản thân tích cóp 5 năm mới xem như vượt qua nguy cơ ban đầu.

Nhưng những ngày sau đó vẫn tiếp tục bấp bênh như thế.

Để tiết kiệm tiền, Cố Hành tự nấu ăn, ban đầu nấu không thể ăn, không phải quên bỏ muối thì chính là thêm quá nhiều muối.

Cố Duyên lại tuyệt không ngại, làm cái gì thì ăn cái ấy, một câu oán hận cũng không có.

Vào khoảnh khắc ấy, Cố Hành thề, bất luận chịu khổ bao nhiêu, cũng nhất định phải để Cố Duyên có một cuộc sống tốt đẹp.

May mà, tất cả đã qua.

Cố Hành bưng hoành thánh đến trước mặt Cố Duyên, dặn cô ăn từ từ đừng để bị bỏng.

Cố Duyên ngửi thấy mùi thơm, sớm đã vứt sự tức giận lúc mới rời giường kia ra sau đầu.

Vừa ăn, cô vừa nhìn dấu vết trên hầu kết Cố Duyên, càng nhìn tâm trạng càng tốt.

“Cổ của anh bị sao vậy?”

Cô còn cố ý hỏi.

Cố Hành ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

“Cũng không biết là bị sâu gì cắn nữa.”

Thật ra, ngay từ lúc rửa mặt anh đã phát hiện dấu vết trên hầu kết.

Trước đây cũng thường xuyên xảy ra loại tình huống này, đa số là vị trí trên ngực, trên eo cũng có, có mấy lần còn ở bên trong bắp đùi, dấu vết đỏ sậm, không đau cũng không ngứa.

“Trong phòng em có sâu gì không?”

Hừ, vậy mà lại coi cô là sâu.

Cố Duyên lắc đầu, vác khuôn mặt nhỏ nói không có.

Lạ thật, chẳng lẽ còn chuyên cắn anh sao?

Cố Duyên không muốn anh rối rắm quá lâu về vấn đề này.

“Lát nữa em có thể đến công ty với anh không?”

Lời này tạm thời kéo suy nghĩ của Cố Hành trở về.

“Sao đột nhiên muốn đến thế?”

Cố Duyên nghĩ thầm, còn không phải sợ cô út trực tiếp dẫn người đến công ty sao.

“Chỉ muốn đi xem một chút thôi, chờ anh tan tầm chúng ta trực tiếp đi xem triển lãm, làm vậy anh sẽ không cần cố ý đến đón em nữa.”

Lý do này rất hợp lý.

Cố Hành đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.

Ăn sáng xong, Cố Hành đến phòng để quần áo thay âu phục, Cố Duyên muốn giúp anh thắt cà vạt.

Nhưng anh không đồng ý, làm Cố Duyên tức giận đến mức không muốn để ý đến anh.

Trên đường đến công ty, Cố Hành lái xe, Cố Duyên ngồi ở ghế phụ cầm lấy di động để trên tay vịn của anh.

Mật khẩu màn hình khóa là ngày sinh của cô, nhẹ nhàng mở khóa.

Vừa nhìn thấy màn hình nền đều là ảnh selfie của cô, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của thiếu nữ chiếm cứ màn hình thì chút tức giận kia cũng tan thành mây khói.

Tâm trạng Cố Duyên nhất thời tốt lên, cô tanh tách chụp mấy tấm với camera trước, chọn một tấm đẹp nhất, mới vừa đổi liền nghe Cố Hành hỏi: “Sinh nhật năm nay em muốn thế nào.”

Lời này ngược lại nhắc nhở Cố Duyên, cô liếc nhìn ngày tháng trên điện thoại, một tuần nữa là đến sinh nhật cô.

“Em muốn anh đi chơi vài ngày với em.”

Cố Duyên đã có kế hoạch cho chuyến đi này, vừa lúc nhân cơ hội này nói ra.

Cố Hành tỏ vẻ tán thành.

“Muốn đi đâu?”

“Muốn đi biển, chính là ở thành phố Z bên cạnh.”

Kỳ nghỉ của Cố Duyên chỉ có nửa tháng, thành phố bên cạnh đi về cũng rất thuận tiện.

“Được, chúng ta sẽ đến đó.”

Xe chạy đến hầm đậu xe của công ty, Cố Duyên nắm tay Cố Hành vui vẻ đi thang máy lên tầng trên.

Vừa đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng.

Là cô út.

Cố Duyên đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, theo sát phía sau cô út còn có một người phụ nữ.