Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Tốt Nhất Để Trở Thành Ngôi Sao

Chương 1: Chân tướng

Chương Tiếp »
Sở Minh ngồi trên taxi, nhìn thời vừa rồi còn đang rất tốt, trên trời đột nhiên mây đen kéo tới, một tiếng sấm sét vang lên, từng hạt mưa to rơi xuống.

“Bác tài, phiền thoái anh quay đầu xe, tôi quay về nhà lấy ô, "Sở Minh đeo khẩu trang, thanh âm nói chuyện có chút rầu rĩ.

“Tùy tiện mua một cái ở siêu thị bên đường là được rồi, đã lái đi xa như vậy rồi, còn quay về lấy ô thì phiền phức lắm." Tài xế có ý tốt, cảm thấy như quay đầu lại như vậy, tiền xe đã vượt qua giá mua một cái ô bình thường rồi.

Nhưng Sở Minh kiên quyết muốn về nhà lấy ô, tài xế chỉ có thể quay đầu lại, vòng lại đường cũ.

Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ Sở Minh, cậu phải đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô bái tế bọn họ, một năm một lần, cậu có rất nhiều chuyện muốn với với ba mẹ, cho dù là trời mưa, cậu ít nhất cũng phải ở lại nghĩa trang 4, 5 tiếng đồng hồ, cậu không thể dầm mưa đến trước mặt ba mẹ yêu thương cậu đến tận xương tủy được.

Còn về nguyên nhân kiên trì về lấy ô, là từ lúc cậu bị mất một chân và hủy dung, cậu đã không còn đặt chân đến siêu thị hay nơi đông người nữa, dù sao hiện tại internet phát triển, cần cái gì đều có thể mua ở trên mạng, sinh hoạt không cần ra khỏi cửa như vậy, cậu đã sống 10 năm, số lần ra khỏi cửa mỗi năm, không vượt qua ba lần.

Sở Minh nắm quải trượng xuống xe, đi vào thang máy lên tầng nơi mình ở, ấn mật mã mở cửa, nghe thấy tiếng cãi nhau từ bên trong truyền ra, cậu sửng sốt một chút, người biết mật mã nơi này, trừ bản thân cậu ra, chỉ có hai người khác, nghe giọng nói hẳn là hai người bọn họ không sai, nhưng bọn họ biết rõ hôm nay cậu chắn chắn sẽ không có ở nhà, tại sao lại ở đây vào lúc này, lại còn ở trong thư phòng cậu mà cãi nhau?

“Cậu uy hϊếp tôi? Cậu đừng quên, lúc đó chính cậu lái xe đâm Sở Minh!”

Tay Sở Minh đang muốn mở cửa thư phòng khựng lại, cả người sững sờ.

“Là tôi đâm thì đã làm sao? Anh cũng đừng quên, anh cũng là đồng phạm, chuyện này là chúng ta cùng lên kế hoạch, mà những năm qua, chuyện anh làm có lỗi với Sở Minh, còn nhiều hơn tôi! Sở Minh nếu như biết anh ở bên ngoài có một đám con giáp thứ mười ba, con giáp thứ mười bốn, con giáp thứ mười lăm,.... anh cảm thấy cậu ta sẽ còn đưa kịch bản cho anh không?”

“Tôi phản bội cậu ta, lẽ nào cậu không có sao? Lúc đó là ai câu dẫn tôi, còn trèo lên giường tôi, cậu chính là kẻ thứ ba đầu tiên giữa tôi và Sở Minh, thế nào? Cậu hiện tại có người đàn ông khác, muốn trở mặt không quen biết, còn muốn cướp kịch bản của tôi?”

“Kịch bản của anh? Anh có biết xấu hổ không, đây là kịch bản Sở Minh viết.....”

Oanh!

Một tiếng sấm sét bên ngoài cửa sổ, làm Sở Minh hồi phục tinh thần, cậu ôm ngực hô hấp dồn dập, đầu óc ong ong, cậu không dám tin, hai người mà cậu tin tưởng nhất, thế mà lại là hung thủ hại cậu mất đi một chân cùng hủy dung, thì ra tất cả đều là một hồi âm mưu cùng lừa gạt, cậu chính là một tên ngốc bị bọn họ lừa cho xoay mòng mòng, còn tận tâm tận lực giúp đỡ bọn họ.

Sở Minh dùng lực đẩy cửa ra, hai người còn đang cãi nhau bên trong lập tức sửng sốt, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sở Minh.

“Sở, Sở Minh......em sao lại về rồi?” Trương Duyên Lâm hoàn toàn không ngờ Sở Minh sẽ đột nhiên trở về, hắn tận mắt nhìn thấy cậu lên xe taxi rời đi xong mới lên nhà, hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ Sở Minh, không đến buổi chiều cậu chắn chắn sẽ không về.

“Sở Minh, cậu, cậu.....” trong lòng Lưu Vân Dật hoảng loạn, không biết nên nói cái gì, mà nhìn dáng vẻ này của Sở Minh, chắc chắn là nghe được nội dung bọn họ vừa tranh cãi.

Sở Minh hung hăng trừng mắt nhìn hai người họ, tức đến sắp nổ tung l*иg ngực, đau đớn làm cho cậu không nói nên lời, cậu nhất định làm cho hai người này phải trả giá đắt, cho dù là hôm nay phải đồng vu quy tận, cậu nhất định cũng phải trả thù hai người họ.

“Sở Minh, Sở Minh em nghe anh giải thích.....” Trương Duyên Lâm đi về phía Sở Minh, muốn nắm lấy tay cậu.

Sở Minh lại dùng sức đẩy tay Trương Duyên Lâm ra, dừng sức quát, “Đừng có đυ.ng vào tôi!”

Chống quải trượng đi nhanh tới sau bàn, Sở Minh nhìn máy tính được mở ra, màn hình là giao diện yêu cầu nhập mật khẩu, cậu ngẩng đầu nhìn hai người thần sắc hoảng loạn kia, “Hai người muốn kịch bản đúng không? Tôi càng không muốn để cho hai người được như ý nguyện.”

Nhanh chóng nhập mật mã, mở folder, Sở Minh không hề do dự mà tiêu hủy toàn bộ kịch bản mà cậu vất vả hai năm mới hoàn thành, hơn nữa còn là tuyệt đối không khôi phục lại như cũ.

“Sở Minh! Em làm cái gì?” Trương Duyên Lâm xông tới muốn ngăn Sở Minh lại, nhưng đã không kịp nữa, folder đã dã bị tiêu hủy.

Sở Minh cầm chén trà trên bàn, ném về phía Trương Duyên Lâm muốn giành lấy máy tính, trừng mắt, tức đến hai mắt đỏ bừng mà quát lên: “Hai người hại tôi thảm như vậy, còn lừa tôi giúp hai người 10 năm, suốt 10 năm, chân của tôi, mặt của tôi, cuộc đời của tôi, bị hai tên súc sinh các người hủy hoại!”

“Tôi nhất định sẽ công bố tất cả với ra ngoài, làm cho tất cả mọi người trên thế giới này biết tâm tư hai người có bao nhiêu ác độc, hai người làm người có bao nhiêu dơ bẩn xấu xí!” Sở Minh nói xong liền thao tác ở trên máy tính, đột nhiên trên đầu truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, trước mắt từ từ trở nên tối sầm, trước khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức, dùng hết sức lực cuối cùng khởi động virus trong máy tính, mới ngã lên bàn phím trước máy tính.

“Sở Minh!’ Trương Duyên Lâm không dám tin nhìn Lưu Vân Dật còn cầm nghiên mực, “Cậu làm cái gì?”

“Anh lẽ nào không nghe thấy lời cậu ta nói sao?” Lưu Vân Dậy tay run run ném nghiên mực đi, “Cậu ta nói cậu ta muốn công khai tất cả, nếu như cậu ta thật sự làm như vậy, chúng ta sẽ hoàn toàn xong đời, không chỉ mất đi những gì có được của hiện tại, cả đời này cũng dừng nghĩ muốn xoay người.”

“Nhưng chúng ta còn chưa lấy được kịch bản, cậu gϊếŧ cậu ta, sau này có thể không có kịch bản nữa.”

“Cậu ta đã biết chân tướng, cho dù cậu ta còn sống, anh cảm thấy cậu ta vẫn tiếp tục viết kịch bản cho anh, để cho anh xem là kịch bản của anh sao? Chỉ cần máy tính còn, chắc chắn sẽ có cách khôi phục lại kịch bản, còn nữa, không phải là tôi gϊếŧ cậu ta, mà là chúng ta, cậu ta hiện tại chắc chắn còn chưa chết hẳn, chuyện sau đó, đều cần anh đi hoàn thành!”

Oanh!

Bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sấm, làm cho hai người vốn khẩn trưởng không thôi bị dọa giật mình, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy thần sắc biểu tình chột dạ trên gương mặt tái nhợt của đối phương.

Sở Minh quả thật là chưa chết hẳn, mặc dù cậu lâm vào bóng tối, nhưng những cảnh tượng trước đây, không ngừng xuất hiện trong đầu cậu, đây là cái gọi là hồi tưởng lại về cuộc đời sao?

Gia đình mỹ mãn, ba mẹ từ ái, cậu từng hạnh phúc như vậy, một lòng vì làm một diễn viên ưu tú mà nỗ lực.

Trương Duyên Lâm và Lưu Vân Dật, là bạn học kiêm bạn tốt của cậu, Trương Duyên Lâm là đối tượng mà ba mẹ cậu tài trợ, ba mẹ cậu tài trợ cho rất nhiều học sinh, hắn lại là người duy nhất chủ động tiếp cận cậu, trở thành bạn tốt của cậu.

Trương Duyên Lâm muốn trở thành một đạo diễn trứ danh, Lưu Vân Dật muốn trở thành minh tinh được vạn chúng chú mục, cậu lại chỉ muốn trở thành một diễn viên ưu tú, cậu cho rằng bọn họ có sở thích tương đồng, có ước mơ tương đồng, là bạn bè tốt cùng chung chí hướng, thì ra căn bản không phải, ngay từ lúc đầu đã không phải, thứ mà bọn họ muốn đã là khác nhau.

Sở Minh có điều kiện gia đình tốt, học tập giỏi, diện mạo cũng tốt, các phương diện đều vô cùng ưu tú, từ nhỏ là nhân vật được mọi người chú ý, lúc thi đỗ học viên hí kịch Hoa Hạ, đạo sư của cậu không ngừng khen cậu có thiên phú diễn xuất, là diễn viên thiên tài khó gặp.

Một vụ tai nạn trên không cướp đi sinh mạng của ba mẹ cậu, lúc đó cậu cảm thấy cả thế giới như muốn sụp xuống, bởi vì đả kích quá lớn, tinh thần cậu xảy ra vấn đề trong thời gian dài, là Trương Duyên Lâm và Lưu Vân Dật vẫn luôn ở bên an ủi cậu.

Trương Duyên Lâm nói muốn dẫn cậu ra ngoài giải sầu, lại bất ngờ mà dẫn cậu đến nơi ba mẹ hay dẫn cậu đến lúc còn nhỏ, đang lúc cậu nhớ lại ký ức lúc nhỏ, một chiếc xe ô tô từ phía sau đâm cậu ngã xuống sườn núi.

Đợi cậu tỉnh lại, đã là hai tháng sau, cậu mất đi một chân trên mặt còn đầy vết thương, cậu cảm thấy cậu hoàn toàn không cần phải sống tiếp nữa, thay vì cứ như vậy mà đau khổ sống tiếp, không bằng đi đoàn tụ với ba mẹ.

Sở Minh một lòng muốn chết, tự sát mấy lần cũng không thành công, Trương Duyên Lâm và Lưu Vân Dật đau khổ cầu xin, nói cậu kiên cường sống tiếp, bọn họ sẽ thay cậu hoàn thành ước mơ.

Vào lúc cảm xúc cậu có chuyển biến tốt đẹp lên, Trương Duyên Lâm quỳ một chân xuống trước mặt cậu tỏ tình với cậu, nói hắn thật ra thích cậu từ rất lâu rồi, hy vọng Sở Minh cho hắn một cơ hội, hắn sẽ chăm sóc cậu cả đời, sẽ đối tốt với cậu.

Sở Minh lúc đầu có chút không dám tin, sau đó lập tức từ chối hắn, cậu nói từ trước đến giờ chỉ xem hắn là bạn, cũng chỉ muốn xem hắn là bạn, huống hồ cậu đã biến thành bộ dáng này, cũng không muốn làm gánh nặng cho hắn.

Trương Duyên Lâm nói không sao, hắn không sợ cậu liên lụy, cậu không chấp nhận hắn cũng không sao, chỉ cần cậu biết hắn thích cậu, đủ để cho hắn chăm sóc cậu là đủ rồi.

Hai người vô cùng săn sóc chiếu cố cậu, an ủi cậu, cổ vũ cậu, trong lòng Sở Minh cảm thấy rất cảm động, mặc dù liên tiếp gặp phải bất hạnh, nhưng chí ít cậu vẫn còn hai người bọn tốt thật tâm đối xử tốt với cậu.

Trương Duyên Lâm cách một đoạn thời gian sẽ thổ lộ với cậu, Sở Minh không nhẫn tâm từ chối hắn hết lần này đến lần khác, đồng ý với hắn có thể thử xem, nhưng cậu có thể cả đời không có cách nào yêu hắn, mà thân thể cậu tàn khuyết, cho dù ở bên nhau, cũng chỉ có thể là quan hệ tình yêu Plato.

Trương Duyên Lâm tỏ vẻ vô cùng vui mừng, nói chi cần Sở Minh đồng ý chấp nhận hắn, có thể nào cũng không sao cả.

Sở Minh nói, nếu như có một ngày hắn yêu người khác, hoặc là muốn kết thúc quan hệ giữa hai người họ, nhất định phải nói thật cho cậu biết, cậu sẽ chúc phúc cho hắn.

Cậu dùng tài sản của ba mẹ để lại, giúp Trương Duyên Lâm quay bộ phim điện ảnh đầu tiên, kịch bản cũng là cậu một tay hoàn thành, nhưng lại đề tên Trương Duyên Lâm.

Trương Duyên Lâm dựa vào bộ phim điện ảnh này nhận được giải thưởng đạo diễn và biên kịch mới xuất sắc nhất, Lưu Vân Dật cũng nhận được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, Sở Minh ngồi trước TV, vừa kìm nén chua xót trong lòng, vừa cảm thấy vui mừng cho hai người họ. Kịch bản Sở Minh viết sau đó, đều đề tên Trương Duyên Lâm, cách nói của Trương Duyên Lâm là, giới giải trí phức tạp, các kiểu phóng viên cùng đội ngũ paparazzi không chỗ nào là không nhúng tay vào, vì để cuộc sống của bọn họ không bị quấy nhiễu, tốt nhất là đừng dùng tên của cạu.

Dáng vẻ của Sở Minh thành ra như vậy, xác thật là không muốn xuất hiện trước mặt người khác, cũng không muốn chọc vào phiền phức không nên có, cộng thêm cậu vẫn luôn không có cách nào thật sự yêu thích Trương Duyên Lâm, trong lòng cảm thấy thua thiệt cho hắn, liền đồng ý với cách nói của hắn.

Trương Duyên Lâm và Lưu Vân Dật dựa vào kịch bản của Sở Minh sáng tác, từ không có tiếng tăm gì trở thành vô cùng nổi tiếng, trừ 3 người bọn họ, không có ai biết những kịch bản đó đều có liên quan đến Sở Minh.
Chương Tiếp »