Chương 2: Trùng sinh

Sở Minh cảm thấy cả người mình đang trôi nổi trong bóng tối, vừa nãy rõ ràng là không có ý thức gì, lại không biết tại sao, cậu lại cảm thấy ý thức chậm rãi về lại trong đầu cậu.

Cậu cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, chuyện này làm cho cậu rất khó chịu, cậu há miệng dùng sức hô hấp, không chỉ không nhận được một tia không khí nào, ngược lại còn càng làm cho cậu thêm thống khổ.

Cậu liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi cảm giác thống khổ này, ý thức vừa mới khôi phục lại, lại bắt đầu chậm rãi biến mất.

Vốn trưởng rằng chính mình lại một lần nữa rơi vào bóng tối, thì bàn tay lôi cậu ra khỏi khốn cảnh làm người ta hít thở không thông, cậu cuối cùng cũng có thể hô hấp thông thuận.

“Thanh Miểu, Thanh Miểu, cậu không sao chứ?”

Sở Minh cảm nhân được có người đang vỗ mặt cậu, ý thức của cậu cũng bắt đầu khôi phục, hai mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy một gương mặt xa lạ trước mặt, đại não cậu vẫn còn chưa phản ứng lại.

“Cậu nói xem cậu rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tôi nếu như đến muộn vài phút, cậu đã làm nghẹt thở chết chín mình rồi cậu biết không?” Dương Lỗi đỡ cậu về phòng, đặt lên giường nằm, nghĩ đến hôm nay nếu anh ta không phải là sáng sớm đã qua đây, cậu đã suýt dìm chết mình trong bồn tắm rồi, trong lòng nghĩ lại mà sợ, rồi lại tức giận.

Dương Lỗi lấy ghế ngồi bên cạnh giường, nhẫn nhịn tức giận mà giáo huấn người năm trên giường, “Tôi biết trong lòng cậu không dễ chịu, nhưng cậu càng như vậy mà tự sa ngã, chịu tổn thương sẽ vẫn là chính cậu, còn có những người quan tâm cậu, bọn họ nếu muốn nói gì thì để cho bọn họ nói là được, cậu chỉ cần không xem, không nghe, bọn họ sẽ không làm hại được đến cậu......”

Sở Minh nhìn người trước mặt, miệng lúc đóng lúc mở, không ngừng nói cái gì đó, nhưng tai cậu ong ong vang lên, một câu cũng không nghe rõ.

Dương Lỗi nói nửa ngày, nhìn thấy ánh mắt cậu dại ra, biểu tình đáng thương, không nhẫn tâm lại nói cậu thêm, hít một hơi, đứng lên đi ra ngoài, xoắn tay áo bắt đầu dọn dẹp, rất nhanh đã thu dọn phòng khách và phòng ngủ bừa bãi gọn gàng sạch sẽ.

Đầu óc Sở Minh mặc dù vẫn còn có chút trì độn, nhưng đã không còn hỗn loạn như vừa nãy, tai cũng không còn ong ong nữa, cậu đánh giá một chút căn phòng xa lạ này, không hiểu mình tại sao lại ở đây, lẽ nào người vừa nãy đã cứu cậu?

Sờ sờ phần đầu, mặc dù vẫn có hơi đau, nhưng cậu không có sờ thấy vết thương, bị Lưu Vân Dật đập một cái, hẳn là sẽ không dễ dàng khỏi nhanh như vậy, sau khi cậu mất đi ý thức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dương Lỗi thu dọn phòng ốc xong, lại mang đồ ăn vào phòng bếp, nấu xong vài món, đổ vào hộp dựng, đặt vào tủ lạnh.

Đặt cháo thịt mới nấu đặt lên tủ đầu giường, Dương Lỗi nói, “Tôi nấu cho cậu vài món, đều là món cậu bình thường thích ăn, đặt trong tủ lạnh, cậu đến trưa nếu đói thì lấy ra đặt vào lò vi sóng hâm nóng một chút, đừng có uống rượu nữa, vốn dĩ tửu lượng đã không tốt, uống rồi lại xảy ra chuyện.”

“Công ty còn có chuyện, tôi phải nhanh chóng qua đó, cậu ăn cháo đi, nghỉ ngơi thật tốt.” Dương Lỗi nghĩ nghĩ, lại cảm thấy có chút không yên tâm, “Có muốn đến nhà tôi ở một thời gian không? Mẹ tôi mấy ngày trước còn nói rất nhớ cậu.”

Sở Minh theo bản năng lắc đầu.

Dương Lỗi lại thở dài trong lòng nói, “Cậu muốn ở một mình cũng được, nhưng không được phép uống rượu nữa, cũng không được phép làm chuyện ngu ngốc, đến tối tôi lại đến thăm cậu.”

Lời Dương Lỗi nói, là thái độ của anh ta, làm cho trong lòng Sở Minh có cảm giác vô cùng quái dị, cậu rõ ràng không quen biết anh ta, nhưng anh ta tại sao lại giống như đã quen biết cậu rất lâu vậy?

Sở Minh ngồi dậy, xốc chăn muốn xuống giường, cậu muốn làm rõ ràng xem rốt cuộc là thế nào, chít ít cũng phải biết nơi nào là nơi nào trước.

Nhìn hai chân đặt xuống đất, Sở Dương sửng sốt, chân này, sao lại thô như vậy? Thô hơn chân cậu gấp mấy lần, không đúng, cậu sao lại có hai chân?

Nhanh chóng cúi người kéo quần lên, Sở Minh có chút không dám tin nhìn chân mình, là chân thật, không phải là chân giả, làm sao có thể? Làm sao có thể?

Sở Minh cúi đầu nhìn bụng mỡ của mình như cái phao bơi, lại sờ sờ mặt cậu xuất hiện rất nhiều thịt, nghĩ đến một loại khả năng, nhưng lập tức cảm thấy loại suy nghĩ này rất hoang dường.

Cậu đứng lên, mặc dù cậu rất muốn dùng sức xông vào phòng tắm, nhưng vì thân thể không khỏe, làm bước chân cậu có chút không vững, tốc độ cũng giảm đi rất nhiều.

Nhìn gương mặt mập mạp trong gương, Sở Minh ngây ngốc hồi lâu, đây là ai? Không dễ gì mới lấy lại tinh thần, cậu cảm thấy gương mặt này vừa xa lạ, lại có chút quen mắt, cậu nhớ ra rồi, đây không phải là sao nhí bị chụp được là trở nên quá mập, vào khoảng thời gian trước đó sao.

Đầu cậu lại bắt đầu đau, Sở Minh đau đến không chịu nổi, ôm đầu cuộn tròn trên sàn nhà, một vài hình ảnh không ngừng xuất hiện trong đầu cậu.

Khi đau đớn giàu vò cậu hơn 10 phút biến mất, Sở Minh nằm dưới đất, lau mồ hôi trên trán, cậu vừa muốn nhớ lại ký ức liên quan đến thân thể này, đau đớn khó có thể chịu được, ngược lại làm cho đầu óc cậu càng thanh tỉnh hơn.

Cậu không biết rốt cuộc bản thân đây rốt cuộc là chết rồi, hay là chưa chết, hoặc là có thể nói, cậu đã chết rồi, nhưng lại trùng sinh, chỉ là sau khi trùng sinh, cậu đã không còn là bản thân ban đầu nữa, mà là một người khác.

Chuyện này thật sự là đủ huyền huyễn, còn vô cùng cẩu huyết, nghĩ đến không lâu trước đó, cậu còn đọc tin tức mà cảm thán, có người rõ ràng có thân thể cường tráng toàn vẹn, lại không biết quý trọng sử dụng, nếu như thân thể cậu còn toàn vẹn, cậu có thể đi làm rất nhiều chuyện cậu muốn làm.

Lẽ nào chính vì cảm thán này của cậu, ông trời để cậu “mộng thành thật” rồi?

Thân thể này tên là Hứa Thanh Miểu, đã xuất đạo từ khí mới mấy tuổi bắt đầu quay phim, rất nhanh đã là sao nhí có danh tiếng, lúc tầm 10 tuổi đã nghênh đón đỉnh cao của sự nghiệp diễn suất, gần như là nổi tiếng cả nước.

Nhưng người thì không thể ngày ngày đều là ngày tốt, hoa đẹp cũng sẽ tàn, sau khi cậu ta 15, sự nghiệp diễn suất bắt đầu chậm rãi một đường đi xuống, bởi vì bản thân cậu ta lớn lên từng ngày, không thích hợp với những vai diễn trước đây nữa nữa.

Mặc dù cậu ta sau đó vẫn luôn có ý đồ muốn chuyển hình, nhưng trên vấn đề diễn xuất, cũng không thể đột phá, nhận mấy bộ phim, cũng bị đáng giá phê bình rất lợi hại.

Có lẽ bởi vì liên quan đến những gì trải qua trong quá trình lớn lên, tâm lý cậu ta vô cùng nhạy cảm, năng lực thừa nhận và năng lực đề kháng lại cũng vô cùng yếu.

Đối diện với chất vấn và phê bình ở thế giới bên ngoài, cậu ta trở nên vô cùng sa sút, cộng thêm đả kích mẹ cậu ta bệnh chết, càng thêm làm cho cậu ta không ngượng dậy nổi, còn mắt bệnh trầm cảm.

Bởi vì cảm xúc giảm xuống mà ăn uống quá độ, là nguyên nhân dùng thuốc chống lại trầm cảm nào đó, thân thể cậu ta bắt đầu trở nên mập mạp.

Hầu hết thời gian cậu ta là không ra khỏi nhà, khoảng thời gian trước ngẫu nhiên ra ngoài một lần, bị paparazzi chụp được, ảnh chụp bị đăng lên mạng, còn lấy ánh đó so sánh với ảnh lúc còn nhỏ của cậu ta, các loại bình luận ác ý, lại một lần nữa đả kích cậu ta nặng nề.

Dương Lỗi là người đại diễn kiêm bạn tốt của cậu ta, hiểu tính cách của cậu ta, cũng biết tình huống thân thể hiện tại của cậu ta, tin tức vừa mới ra, đã lo lắng cậu ta vì chuyện này mà chịu đả kích làm ra chuyện ngốc nghếch, chuyên môn khai thông an ủi cậu ta mấy ngày liền.

Tối hôm qua, Hứa Thanh Miểu bởi vì mất ngủ, trằn trọc đến nửa đêm cũng không thể nào ngủ được, nửa đêm đi uống nửa bình rượu đỏ bắt đầu hôn hôn trầm trầm, vốn dĩ muốn đi ngâm nước tắm một chút cho dễ ngủ, lại không ngờ lúc ghé vào bồn tắm lại ngủ mất.

Lúc trời sắp sáng, đầu cậu ta không cẩn thận mà trượt vào trong bồn tắm, làm chính mình nghẹn thở đến chết, vì thế Sở Minh liền trùng sinh vào thân thể này.

Mặc dù không nói đến bất hạnh của thân thể này, nhưng nghĩ nghĩ đến chuyện bản thân cậu đã trải qua, Sở Minh cảm thấy mình dường nhu không có tư cách giáo huấn người khác, cuối cùng chỉ có thể cảm thán ở trong lòng một câu, cũng là người đáng thương.

Mở cửa thư phong, nơi này mấy cửa sổ sáng choang, ngăn nắp sạch sẽ, trước khi đi Dương Lỗi đã thu dọn, phòng khác phòng ngủ bừa bộn bất kham cũng rất không giống nhau.

Trên bàn sách đặt ảnh chụp chung của Hứa Thanh Miểu và mẹ cậu ta, Sở Minh ngồi xuống sô pha to rộng, đem khung ảnh cầm trên tay nhìn một hồi.

Hứa Thanh Miểu lúc nhỏ, diện mạo vô cùng tinh xảo đáng yêu, làn da trắng nõn, gương mặt nhỏ hình trái xoan, đôi mắt đen tròn, làm người ta không nhịn được mà sinh lòng trìu mến.

Cậu ta lúc còn nhỏ thường diễn là một vào nhân vật tiểu thiếu gia nhà giàu có giao dưỡng, hoặc là con trai của nữ chính đau khổ vì tình, nắm được tâm rất nhiều fans.

Hứa Thanh Miểu cũng là ngôi sao đời hai, mẹ cậu ta Hứa Đình nhiều năm trước cũng đã từng nổi tiếng một thời gian, Hứa Đình có một phần tư huyết thống nước ngoài, gương mặt hình dáng không có nét như người Phương Đông bình thường, lớn lên vô cùng thanh tú kiều mỵ, ngũ quan của Hứa Thanh Miểu, rất giống với mẹ cậu ta.

Con đường tình cảm của Hứa Đình vẫn luôn không thông thuận, lúc Hứa Thanh Miểu hai tuổi cô đã hy hôn, một mình nuôi lớn cậu ta, bởi vì nguyên nhân là gia đình đơn thân, Hứa Đình bình thường cũng bận rộn quay phim kiếm tiền nuôi gia đình, không có quá nhiều thời gian ở cùng con trai, dẫn đến tính cách Hứa Thanh Miểu vô cùng nhạy cảm hướng nội.

Hứa Đình vốn dĩ không muốn để cho con trai tiến vào giới giải trí, từ chối rất nhiều lời của đạo diễn, nhưng cơ thể cô bắt đầu xuất hiện tình huống, bệnh tình càng ngày càng nặng, không có cách nào đi làm việc, bất đắc dĩ, mới để con trai bắt đầu nhận phim.

Sở Minh thở dài một hơi, đặt khung ảnh lên bàn, mở máy tính, trước tiên là nhìn thời gian, hôm nay là ngày hôm sau sau ngày giỗ ba mẹ cậu, cũng là ngày hôm sau khi cậu bị Trương Duyên Lâm và Lưu Vân Dật hại chết.

Thân thể của cậu, cũng không biết bị hai người này xử lý thế nào, chỉ cần nghĩ đến hai người đó, trong lòng cậu lại tràn ngập lửa giận cùng hận ý, gần như là muốn cắn nuốt cả người cậu.

Nếu như ông trời đã để cậu dùng cách này để sống lại, vậy cậu nhất định sẽ sống tiếp thật tốt, cậu sẽ không để cho hai người kia đắc ý quá lâu, thù này, cậu nhất định phải báo, thứ bọn họ nợ cậu, cậu sẽ làm cho bọn họ trả lại gấp đôi!