Chương 16-1: Ngô Đồng

Món ngon bày ra trước mắt, Tạ Từ Ngưng cũng không biết trong đầu Lệ Thanh Vanh đang nghĩ gì, miễn cưỡng cụng ly theo mọi người, sau khi cha Lệ nói xong vài câu xã giao, mọi người nhấp một ngụm rượu. Tiếp đó, mỗi người đều lần lượt nói vài câu tượng trưng, đến lượt Tạ Từ Ngưng, anh thuận miệng nói: "Chúc năm nào cũng có hôm nay, tuổi nào cũng được như sáng này."

Nói xong, anh cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, Lệ Thanh Vanh lắc nhẹ ly rượu, uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, coi như bỏ qua chuyện này.

Bữa cơm gia đình này là bữa tối kỳ quái nhất mà Tạ Từ Ngưng từng trải qua, sau khi kết thúc, anh vội vàng lên lầu, vừa đến chân cầu thang, bắt gặp ánh mắt Lệ Thanh Vanh liếc nhìn anh. Hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của đối phương, Tạ Từ Ngưng đi lượn vòng lại cùng Lệ Thanh Vanh đi thang máy.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Tạ Từ Ngưng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh nhiều lần xác nhận: "Chúng ta có cần phải diễn cảnh vợ chồng ân ái trước mặt cha mẹ anh không?"

Lệ Thanh Vanh cười khẩy: "Chỉ bằng kỹ năng diễn xuất vụng về của cậu sao?"

Tạ Từ Ngưng không phục lắm, đằng ấy không thấy mấy cô nàng đơn thuần, ngọt ngào trên phim truyền hình đều theo kịch bản này à.

Lệ Thanh Vanh: "Bề ngoài cho có lệ là được rồi."

Ra khỏi thang máy, Tạ Từ Ngưng đi được vài bước thì bị gọi lại.

"Anh muốn ở chung phòng với tôi?"

Lệ Thanh Vanh phớt lờ giọng điệu cố ý cường điệu của anh: "Trong phòng có giường sô pha, tạm thời ở hai hôm đi."

"Cần gì phải phiền phức như vậy, tối đến tôi có thể lẻn về phòng mình ngủ mà?"

Lệ Thanh Vanh chế giễu: "Với điều kiện là cậu đừng gặp chuyện gì khác người nữa."

Tạ Từ Ngưng liếc mắt sang chỗ khác, nhớ đến mấy lần hú vía trong nhà vệ sinh trước đó, anh không thể phủ nhận.

Chung sống trong cùng một không gian với Lệ Thanh Vanh không phải là chuyện dễ dàng, ngoại trừ lúc cần thiết phải đẩy xe lăn, Lệ Thanh Vanh rất ít khi lên tiếng. Ban đầu Tạ Từ Ngưng còn cảm thấy ngượng ngùng, về sau anh tự động xem đối phương như không khí.

Không thể lăn lộn thoải mái trên giường lớn, anh bắt đầu gϊếŧ thời gian bằng cách vẽ vời.

Lệ Thanh Vanh dường như khá hứng thú với kỹ năng này của anh, y tiến lại gần xem: "Cậu định vẽ gì vậy?"

Tạ Từ Ngưng ngại ngùng nói: "Tôi chỉ là nảy ra ý tưởng lúc ăn cơm thôi, muốn vẽ một bức "Bữa tối cuối cùng"."

"..."

Bỏ qua chủ đề này, quá trình vẽ tranh của Tạ Từ Ngưng vẫn rất đáng thưởng thức, anh rất có năng khiếu trong lĩnh vực này, nếu như ban đầu anh không mơ ước trở thành cảnh sát, có lẽ đã trở thành một họa sĩ tài ba.

Tô màu quá tốn công sức, Tạ Từ Ngưng trực tiếp lấy bản phác thảo làm thành phẩm, hào phóng đưa cho Lệ Thanh Vanh: "Tặng anh."

Lệ Thanh Vanh nhận lấy: "Ẩn dụ “hay” như vậy, hôm nào tôi sẽ thay cậu tặng cho anh cả.”

Tạ Từ Ngưng cười gượng gạo xua tay: "Không cần phải cố tình nhắc đến tôi đâu."

Biệt thự có thêm hai người, nhưng ban đêm vẫn yên tĩnh như trước, sau mười giờ, Tạ Từ Ngưng gần như không còn nghe thấy tiếng bước chân ra vào nữa.

Anh dịch chuyển sô pha sang cạnh cửa, tựa lưng vào đó, đầu gối lên tay, đầy nói ẩn ý: "Không biết tối nay nữ quỷ có xuất hiện nữa không nhỉ?"

Lệ Thanh Vanh: "Cậu muốn gặp quỷ đến thế à?"

Tạ Từ Ngưng mấp máy môi, không biết nên giải thích từ đâu.

Anh chỉ muốn biết nữ quỷ kia có phải là Lâm Tuệ hay không.

Nửa đêm, Tạ Từ Ngưng hồi hộp chờ đợi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, anh khẽ thở dài, không biết nên vui hay nên buồn.

Ánh mắt Lệ Thanh Vanh đột nhiên nhìn sang, Tạ Từ Ngưng giật mình, nhận ra đối phương không phải đang nhìn mình, anh áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng động quen thuộc.

Đang định gõ cửa vài cái, anh nhận được ánh mắt cảnh cáo sắc lẹm của Lệ Thanh Vanh, đành phải từ bỏ ý định.

"Có thể mở cửa không?"

Lệ Thanh Vanh im lặng.

Trong phòng có hai người, đèn vẫn sáng, vô tình tiếp thêm dũng khí cho Tạ Từ Ngưng, anh giống như lần trước, hé cửa một khe nhỏ, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy vài sợi tóc đen dài bay vào, tim anh vẫn đập thình thịch.

Tạ Từ Ngưng lịch sự nói: "Cô có thể ở bên ngoài được không?"

Không ai biết nữ quỷ có đồng ý hay không, nhưng cô ta đã thu hồi mái tóc của mình.

Tạ Từ Ngưng tiếp tục: "Chúng ta cứ nói chuyện theo cách này, được không?"

"Được." Giọng nói của nữ quỷ truyền đến, cùng với đó là một chiếc lưỡi dài ngoằn ngoèo.

Tạ Từ Ngưng sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất.

Đầu nữ quỷ không thò vào, nhưng dường như cô ta đoán được chuyện gì đã xảy ra qua âm thanh, lập tức cười khanh khách.

Tạ Từ Ngưng cố gắng kìm nén run rẩy, quay đầu nói với Lệ Thanh Vanh: "Đỡ tôi dậy."

Đứng lên, anh vẫn là một trang nam nhi chính trực!

Lệ Thanh Vanh thực sự đẩy xe lăn đến, nhưng lại lấy điện thoại chụp ảnh trước.

Khóe miệng Tạ Từ Ngưng giật giật… Tốt lắm, tình nghĩa chồng chồng xem như chấm dứt tại đây.

Có lẽ vẫn còn chút nhân từ, Lệ Thanh Vanh đưa tay ra giúp đỡ, lúc Tạ Từ Ngưng đứng dậy, chiếc lưỡi dài kia lại thò ra thêm vài phân.

Bị trêu chọc một phen, Tạ Từ Ngưng cũng nổi giận: "Nếu cô còn hù dọa tôi như vậy, tôi sẽ…"

Đồng tử Lệ Thanh Vanh hơi co lại, y có chút mong đợi màn bùng nổ sắp xảy ra… Chuột hamster xù lông, quả là một cảnh tượng đáng để ghi nhớ.

Chiếc lưỡi dài ngừng ngoe nguẩy, nữ quỷ dường như cũng không ngờ Tạ Từ Ngưng thực sự tức giận.

Nửa câu sau mãi vẫn chưa được nói ra, Tạ Từ Ngưng cau mày, vẫn đang suy nghĩ, xét về võ công, anh không chắc có thể đánh thắng nữ quỷ, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh thực sự không tìm ra điểm yếu nào để uy hϊếp đối phương.

Lời hung ác đã thốt ra một nửa, nếu không nói gì thêm, nhỡ đâu chọc giận nữ quỷ thì người xui xẻo vẫn là anh.

Tạ Từ Ngưng hắng giọng: "Tôi sẽ khóc cho cô xem."

Theo anh, đây là một câu trả lời vừa cơ trí lại không gây căng thẳng.

Nữ quỷ tạm thời không phản ứng, nhưng sắc mặt Lệ Thanh Vanh lại vô cùng đặc sắc, nếu để Tạ Từ Ngưng miêu tả, thì chính là lúc đang tràn đầy hy vọng mở hộp quà, kết quả phát hiện bên trong toàn là xốp hơi.

"Cậu có ổn không?" Bên kia quan tâm hỏi thăm.

"Tạ Từ Ngưng."

Đã lâu rồi Tạ Từ Ngưng không nghe thấy Lệ Thanh Vanh gọi cả họ lẫn tên mình như vậy, anh nín thở chờ đợi.

"Cậu còn chút tự trọng nào không?"

Tạ Từ Ngưng suy nghĩ một chút, quyết định dùng đòn tấn công bằng lời đường mật: "Tim chỉ nhỏ bằng nắm tay, nhưng toàn bộ tim tôi chỉ chứa mình anh."

Lệ Thanh Vanh không nói gì nữa, chính xác hơn là không muốn phí lời với anh nữa.