Chương 17: Thoả thuận (hạ)

Lần đầu đến thế giới khác 017, Thoả thuận (hạ)

Chi phí trong nhà?

Người đàn ông không ngờ rằng cô lại muốn thứ này, trái tim lạnh lùng có một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, nhưng anh không hiểu cảm giác này từ đâu mà có.

Anh đưa tay vào trong áo lấy ra một xấp ngân phiếu, ném trước mặt Tô Liên Y.

Liên Y vốn nghĩ rằng sẽ chỉ kiếm được ít tiền để làm lộ phí chạy trốn trong tương lai, không ngờ lại nhận được nhiều như vậy.

Dựa tri thức lịch sử ít ỏi của cô, chỉ khi có quá nhiều tiền mới tồn vào ngân phiếu. Nói cách khác, một tờ ngân phiếu có giá trị hơn một đống bạc vụn nhiều.

"Còn nữa, anh không thể vì bỏ tiền mà trộm lười biếng đâu đấy, ngày thường cần làm ruộng vẫn phải làm ruộng cho tốt." Tô Liên Y mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, thậm chí còn thu lại nụ cười vừa nãy, tỏ ra nghiêm túc.

Việc làm ruộng dù cô không nói, anh cũng sẽ nghiêm túc làm, đó là cách anh nguỵ trạng.

Nhưng một số việc, tự mình làm sẽ có cảm giác khác, bị ra lệnh phải làm là một cảm giác khác, đặc biệt là khi bị người được công nhận là đồ ngốc ra lệnh.

Người đàn ông nhìn Tô Liên Y bằng ánh mắt tức giận.

“Số tiền này là phí tôi giúp anh che giấu, nhưng ngày thường chúng ta không thể dùng để mua đồ ăn và quần áo, nếu không sẽ lộ tẩy, chuyện đó không liên quan đến tôi.” Tô Liên Y mê mẩn đống ngân phiếu dày trong lòng, cảm thấy yên tâm.

Ở hiện đại, cô sinh ra trong một gia đình khá giả, thuận lợi đỗ vào đại học và học thạc sĩ, sau đó ở lại Bệnh viện trực thuộc Đại học Y làm việc, có thể nói cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ thiếu tiền, cũng không biết cảm giác thiếu thốn là như thế nào.

Nhưng sau trải nghiệm suýt chết đói ngày hôm qua, lần đầu tiên cô nhận ra tầm quan trọng của tiền.

"Chuyện này không cần cô phải nói!" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, đầy tức giận.

"Anh tên là gì?" Liên Y như không nghe ra sự tức giận của anh, giọng điệu rất bình tĩnh. "Đừng nói cho tôi biết tên thật của anh, tôi chưa muốn chết, nói cho tôi một cái tên giả hoặc biệt danh đi, nếu anh lười bịa, tôi sẽ gọi anh là Đại Hổ."

Người đàn ông sửng sốt, "Vân." hông hiểu sao, anh lại nói ra tên của mình, nói xong, lập tức hối hận. Sao anh có thể tiết lộ danh tính của mình một cách dễ dàng như vậy, nếu...

Tô Liên Y gật đầu: "Biết rồi, Đại Hổ."

"..."

Liên Y nhìn thấy đối phương không nói nên lời. "Ta biết ngươi tên Vân rồi, nhưng ở bên ngoài vẫn gọi ngươi là Đại Hổ, để cẩn thận hơn. Tuy cái tên này có chút quê mùa, nhưng có câu

, tên xấu dễ nuôi mà."

"..." Thế sao còn hỏi? Thật thừa thãi!

“Vậy tối nay, ngủ thế nào đây?” Cô cất tiền đi, ngồi xuống đối diện với Đại Hổ, hỏi rất nghiêm túc, không chút ngại ngùng nào.

“Cô ngủ trên giường, còn tôi ngủ trong bếp.” Người đàn ông nói.

Liên Y mỉm cười, rất tán thưởng phong độ lịch thiệp của đối phương. “Vậy mấy đêm tới, vất vả cho anh rồi, nhưng cũng không thể ngủ trong bếp mãi được, căn phòng này rất rộng, chỉ cần thay đổi cách bố trí một chút và xây một bức tường ở giữa thì sao, tôi sẽ đưa bản thiết kế cho anh sau.”

"..." Đại Hổ không nói nên lời, ban đầu còn cảm thấy cô đang thương lượng, nhưng sau đó lại như ra lệnh? Hơn nữa, giọng điệu ra lệnh còn rất thành thạo, như thể thường xuyên ra lệnh cho người khác vậy.

“Còn vấn đề gì không?”

“Không.” Đại Hổ không muốn tranh cãi với người phụ nữ này, liền đứng dậy ra khỏi phòng, lấy một tấm chiếu từ nhà kho cạnh sân ra, trải trên sàn bếp, nằm xuống chuẩn bị ngủ

Bếp là một căn phòng nhỏ riêng biệt, dù bản thân anh khá lười biếng, hiếm khi nấu ăn, nhưng vẫn có chút mùi dầu mỡ.

Liên Y nhìn Đại Hồ từ xa, trong lòng có cảm giác - Đại Hồ này chắc chắn không phải là người xấu, mặc dù thỉnh thoảng anh ta cũng toả ra một chút khí tức hung ác, nhưng nếu thật sự là một ác nhân làm điều phi pháp, sao lại có nguyên tắc như thế chứ?

Cô lấy chăn bông trong tủ rồi đi vào bếp, nhìn thấy Đại Hồ đang nằm quay lưng về phía cô, đừng nói chăn, phía dưới ngoài một tấm chiếu thì chẳng có gì, ngoài ra anh còn nhặt bừa một viên gạch để làm gối.

Trước đây anh ta vẫn luôn như vậy sao?

Đại Hổ chưa ngủ, có thể cảm nhận được cô đang ở sau lưng mình, tuy không đứng dậy nhưng anh nâng cao cảnh giác, chỉ cần cô có chút ác ý, anh sẽ gϊếŧ cô ngay lập tức.

Liên Y ôm chăn, định đắp chăn cho anh, nhưng lập tức nhận ra hành vi này quá mờ ám, nên cô quăng chăn ra , để nó rơi xuống người anh.

Đại Hổ giật mình, Tô Liên Y thật sự có ý định hãm hại hắn! ?

Chỉ thấy người vừa rồi có vẻ đang ngủ say, đột nhiên xoay người, ném chăn bông sang một bên, một bóng người mảnh khảnh nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Liên Y, bàn tay mạnh mẽ như sắt thép của anh chộp vào cổ cô.

Liên Y không có thời gian mắng người, nhanh chóng lùi lại hai bước, ngửa đầu ra sau, giơ tay ra đỡ.

“Ngươi điên rồi à?” Tô Liên Y chưa từng mắng người, nhịn không được lớn tiếng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cánh tay của cô đau nhói khi đỡ cú đánh của Đại Hổ, đây là một tên sát thủ! Nếu như không có chút võ phòng thân, thì giờ cô đã chết rồi.

Đại Hổ không ngờ rằng đồ mập này lại phản ứng nhanh như vậy, anh mạnh tay kéo cánh tay đang nắm hướng vào trong, Liên Y cảm thấy một lực kéo mạnh mẽ khiến cô không thể chống lại, cơ thể không tự chủ được mà ngã về phía trước.

Hổ không ra oai, thì thật sự cho rằng đó là mèo ốm à! Liên Y không những không hề kháng cự mà còn tận dụng tung lên một cú đá, hướng vào **** của đối thủ.

Đại Hổ vội vàng thả tay, đẩy cô ra để tự cứu mình.

Thân hình mập mạp của Tô Liên Y như mất trọng lực, bay lên và rơi mạnh xuống sân. Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị đánh, hoàn toàn khác với trước đây khi cô học võ và thi đấu với người khác.

"Đại Hổ, ngươi đừng phát điên nữa, muốn gì cứ nói thẳng được không?" Không còn thời gian để đau, Liên Y đứng dậy và hét lên với Đại Hổ đang chuẩn bị lao tới.

"Cô quả nhiên có quỷ!" Đại Hồ thanh âm không lớn, nhưng rất quỷ dị.

Liên Y lập tức hiểu ý của hắn, "Có quỷ? Còn có yêu khí đây này! Ta thấy ngươi ở trong bếp khổ quá, lấy chăn cho ngươi, mở to đôi mắt mù đấy ra mà nhìn xem, trong chăn có độc hay có ám khí? Chẳng lẽ ta lại dùng một cái chăn để gϊếŧ chết một người sống như ngươi sao? Nực cười!”

Đại Hổ sửng sốt, cảm giác lúc nãy... quả thực là một chiếc chăn mềm mại và không có gì khác.

Anh cũng là một người coi trọng sĩ diện, tuy biết mình đã hiểu lầm người khác, nhưng vẫn chịu hạ thấp mình” Không cần cô quan tâm.” mặc dù nói như vậy, nhưng giọng đã dịu đi nhiều.

“Được được được, tôi là chó lo chuyện bao đồng được chưa!” khi tính mạng không còn nguy hiểm, cô mới cảm nhận được trên người mình đau đến mức nào, cô dùng sức duỗi tay xoa xoa tấm lưng đau nhức, “Chăn cho anh rồi, muốn làm gì thì làm, sau này nếu Tô Liên Y tôi còn quản nửa chuyện của anh, thì tôi sẽ theo họ anh!” nói xong, cô khập khiễng bước vào cửa.

Ngay sau đó, có tiếng đóng sầm cửa chói tai.

Tô Liên Y thề, cô cả đời này chưa bao giờ nói tục nhiều như vậy, nếu hôm nay không nói tục, cô sẽ không thể trút được lửa giận trong lòng.

Ngoài cửa, Đại Hổ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cô, anh có lỗi với cô, anh biết điều đó, cũng muốn xin lỗi, nhưng thế nào cũng không muốn hạ mình, không chỉ vì thể diện, mà còn vì từ nhỏ tới lớn anh chưa từng tiếp xúc với nữ giới.

Anh lớn lên trong doanh trại quân đội, từ khi có thể nhớ được chưa hề tiếp xúc với phụ nữ, hiện tại, để che giấu thân phận tốt hơn, anh đã dùng thủ đoạn để trở thành con rể của nhà họ Tô, mặc dù bị người phụ nữ béo bắt nạt và làm khó, anh đều cảm thấy không có gì không ổn. Bây giờ Tô Liên Y thay đổi tốt hơn, anh lại cảm thấy càng xấu hổ, phải làm gì mới tốt đây?