Chương 20: Làm nông (hạ)

Lần đầu đến thế giới khác 020, Làm nông (hạ)

Mặc dù Tô Liên Y nói như vậy nhưng Triệu thị vẫn không tin, tay bà tiếp tục vỗ vào sau đầu Đại Hổ như một chiếc quạt nhỏ: “Vợ ngươi hơi mập một chút, nhưng phụ nữ mập dễ sinh nở. Ngươi cái đồ lông còn chưa mọc hết thì hiểu cái quái gì, lại còn dám chê Liên Y nha đầu nhà ta."

Người phụ nữ nông dân quanh năm làm việc đồng áng rất khoẻ, mỗ lần vỗ xuống vai đại hổ đều vang lên “bôm bốp”, anh không dám phản kháng, chỉ dám chạy đông chạy tây để tránh, rất xấu hổ, nhưng không dám chạy trốn, anh sợ Tô Liên Y thật sự nói ra bí mật của mình, chỉ có thể chịu oan ức và bị đánh.

Liên Y dở khóc dở cười tiến lên nắm lấy tay Triệu thị nói: "Bá mẫu, Đại Hổ thật sự không có ăn vụng gì đâu!"

Tay Triệu thị bị Liên Y nắm lấy, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Cậu xem vợ cậu bênh vực cậu như thế, cậu làm ra cái chuyện xấu xa này, vợ cậu vẫn giúp cậu biện hộ, tự cậu nói xem, có xứng với vợ cậu không?”

"..." Đại Hổ đứng bên cạnh, không nói nên lời, phổi tức giận muốn nổ tung, Tô Liên Y chết tiệt này, đang nói nhảm cái quái gì vậy!

"Bá mẫu, anh ấy thực sự không ăn vụng gì cả, anh ấy... anh ấy... anh ấy đánh bạc!" Liên Y bất ngờ nói dối.

Đánh bạc!? Đại Hổ dừng lại, không thể tin được nhìn Tô Liên Y, cô càng nói càng trở nên thái quá, anh dám thề rằng, cả đời này chưa bao giờ đánh bạc!

"Thật không?" Triệu thị dừng lại, hỏi Tô Liên Y.

Liên Y gật đầu như giã tỏi, "Ừ... đúng... đúng vậy, tên này trộm hết lương thực trong nhà rồi, trong nhà con không có lương thực rồi."

Đại Hổ tiếp tục nhìn người phụ nữ nói dối không chớp mắt này, không có lương thực có phải do anh đánh bạc không? Rõ ràng là cô tự phung phí!

Liên Y trừng mắt nhìn Đại Hổ, đánh bạc còn hơn nɠɵạı ŧìиɧ phải không?

Phụ nữ là loài động vật kỳ lạ, so với đàn ông hay cờ bạc và lăng nhăng, họ lại có thể khoan dung hơn về việc đánh bạc. Mặc dù trong xã hội xưa có chế độ đa thê, nhưng đó là trò chơi dành cho người giàu, ở vùng xa xôi hẻo lánh này, mọi người đều chung thủy chế độ một vợ một chồng, không phải là không muốn cưới, mà là không có tiền cưới, dần dần nó đã trở thành một phong tục.

“Là vậy à,” Triệu thị cuối cùng cũng dừng lại, “Liên Y, đàn ông đều có một vài tật xấu, nhưng Đại Hổ nhà con ngoài việc hơi ngốc và đánh bạc, thì cũng không có chuyện lăng nhăng gì, là phụ nữ con cũng nên khoan dung một chút." Sau đó bà bắt đầu dạy dỗ Tô Liên Y.

“…” Liên Y chỉ có thể gật đầu lắng nghe “Dạ dạ, đúng, đúng, bá mẫu dạy rất đúng.”

Đại Hổ khinh thường liếc nhìn Tô Liên Y, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Đại Hổ, cô trừng mắt nhìn anh: "Anh cũng nói một câu đi, đánh bạc còn có lý à?" Nói xong, cô dùng ánh mắt đe dọa nhìn Đại Hổ.

Đại Hổ bất lực, chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì được Tô Liên Y, "Đại… bá mẫu, dạy rất… đúng." Lời nói như rít ra từ kẽ răng.

"Ừ, vậy mới đúng chứ, chúng ta nghèo chút cũng không sao, hai vợ chồng đồng lòng mới có thể sống tốt, làm cuộc sống hàng ngày trở nên sung túc, các con nói có đúng không?” Triệu thị tiếp tục thao thao bất tuyệt dạy dỗ hai người họ.

“Vâng vâng, đúng đúng.” Hai người bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Thấy Triệu thị lại muốn nói dài dòng, Liên Y vội vàng tìm chủ đề khác, "Bá mẫu, người nhìn ruộng này, Đại Hổ trồng có đúng không?" Câu hỏi này chắc chắn là tự rước nhục, cái đám cỏ xanh um, chỉ cần cho máy xén cỏ vào là có thể cắt ra một mảnh sân bóng, làm sao có thể đúng được?

Triệu thị cúi xuống, nhổ một ít cỏ “Đại Hổ, con trồng cái gì vậy?”

Đại Hổ không nói gì.

Liên Y đưa tay huých mạnh vào anh, “Bá mẫu đang hỏi anh kìa, đừng có giả ngốc.”

Đại Hổ nhíu chặt mày, cuối cùng lắc đầu “không biết.”

"Không biết?" Liên Y sửng sốt. "Anh tự trồng cái gì, sao có thể không biết?"

Đại Hổ nâng mày, mặt vẫn vô cảm như thường ngày: "Cha cô đưa hạt giống cho tôi, tôi trồng hết rồi." Giọng điệu rất ngây thơ.

Liên Y dở khóc dở cười: “Anh không hỏi xem đó là hạt giống gì sao?”

“Đợi lớn lên là biết nó là gì không phải sao?” Đại Hổ bình tĩnh trả lời.

Liên Y đưa tay xoa xoa thái dương, "Mỗi loại cây có một cách trồng khác nhau, anh không biết à?"

"Không biết."

"..."

"Cậu ấy trồng lúa mì," Triệu thị cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, "Đại Hổ à, loại lúa mì này đáng lẽ phải được trồng sau vụ thu hoạch ngô vào đầu thu, bây giờ không thích hợp để trồng đâu."

"..." Hai người nhìn nhau, là những người ngoài cuộc trong việc trồng trọt, chẳng hiểu gì cả.

“Chỉ có ở phía bắc mới trồng lúa mì vào mùa xuân, còn ở nơi ấm áp như chúng ta thì lúa mì thường trồng vào mùa đông, trồng lúa mì vào mùa xuân sẽ khiến người ta cười nhạo vì không thu hoạch được, thời điểm này, hoặc là trồng ngô, hoặc là trồng rau, sau đo có thể mang lên trấn bán kiếm tiền", Triệu thị giảng giải.

Hai người gật đầu lắng nghe.

Hình ảnh này thật giống đôi vợ chồng mới cưới không biết cách sinh hoạt.

Triệu thị quay lại, càng nhìn hai đứa trẻ càng cảm thấy xứng đôi, nụ cười trên mặt ô trở nên hiền từ hơn. "Các con cũng đừng nóng vội, cuộc sống này ấy mà, chính là từng chút từng chút một mà qua, kinh nghiệm sẽ tích lũy dần dần, hiện tại những hạt giống này coi như bỏ, cho dù có dọn cỏ, lúa mì cũng không được gieo đều, sau này thu hoạch cũng không tốt lắm, nghe lời bá mẫu, đổi thành trồng rau đi."

Liên Y gật đầu, “Nghe theo đại bá mẫu hết ạ.”

Đại Hổ cảm thấy có chút khó chịu, tuy anh không biết trồng trọt, nhưng mảnh đất này là anh cày, hát giống là anh gieo, một tháng công sức nói bỏ là bỏ, nói không đau lòng là nói dối.

Dưới ánh mắt hung dữ của Liên Y, Đại Hổ cuối cùng cũng nuốt lại lời phàn nàn của mình.

Sau đó, Triệu thị dạy hai người cách sử dụng nông cụ, cách trồng trọt, sau đó dẫn họ dọn hết cỏ dại và cây con, rồi cày lại một mảnh đất, chớp mắt đã đến chiều.

“Liên Y nha đầu, mệt rồi phải không?” Triệu thị dùng tay áo lau mồ hôi trên đầu.

Liên Y chỉ cảm thấy hai tay cầm xẻng đau rát, lúc đầu xẻng không hề nặng, bây giờ lại nặng cả ngàn cân: “Không mệt ạ, ngược lại là con khiến bá mẫu chịu mệt rồi, người đã lớn tuổi rồi mà còn phải dẫn bọn con cày đất, con thấy rất ngại." Cô có thể không mệt sao? Toàn thân không chỗ nào là thoải mái, đau nhức vô cùng.

Triệu thị vỗ vai Liên Y, "Liên Y nha đầu là một đứa trẻ ngoan, sao lại bị đồn đại xấu như vậy chứ?"

Liên Y chỉ có thể cười khổ, sao lại như vậy ư? Bởi vì trong cơ thể này đổi người khác chứ sao.

Một người luyện võ quanh năm như Đại Hổ, sau khi làm việc một thời gian dài như vậy cũng đã kiệt sức, cái mệt khi làm ruộng khác hẳn với cái mệt khi luyện võ, thật sự rất khó chịu. Anh cũng đứng thẳng lưng, lấy chiếc khăn trong áo ra lau mồ hôi, tư thế phóng khoáng, thoải mái nhưng vẫn không mất đi phong độ.

"À đúng rồi, Liên Y nha đầu vẫn chưa ăn trưa đúng không, đã quá giờ cơm rồi." Lúc này Triệu thị mới nhận ra, đã là buổi chiều.

Liên Y chợt nhớ ra, nói gì đến bữa trưa, Đại Hổ thậm chí còn chưa ăn sáng. Sáng nay, sau khi ăn xong, cô mang hộp thức ăn ra đồng, nhìn thấy thửa ruộng, tức giận không thôi, mà hộp cơm vẫn để trên bờ, Đại Hổ cứ vậy mà bị đói cả ngày.

"Đại Hổ, anh đói lắm rồi phải không?" Cô vội vàng hỏi.

Anh liếc mắt nhìn cô, không muốn trả lời.

"Liên Y nha đầu, đi, cùng bá mẫu về nhà ăn cơm, bá mẫu sẽ làm món trứng rán rau hẹ mà con hồi nhỏ con thích ăn."