Chương 2: Linh Nhi gặp “người xấu”

Nghĩ đến con gái Diệp Linh Nhi, Diệp Trường An lại thấy nhớ nàng.

Trước kia, lúc con gái ở bên cạnh, Diệp Trường An ước gì nàng không làm phiền hắn.

Bây giờ xa cách, trong lòng lại muốn nhanh chóng gặp được nàng.

Linh Nhi đi rồi, ai nấu cơm trưa?

Còn cái sân lớn này nữa, sau này ai quét dọn?

“Đúng rồi, chắc là hôm nay có thể điểm danh rồi”

“Đăng nhập”

Trong lòng Diệp Trường An âm thầm lẩm bẩm.

"Chúc mừng chủ nhân có được một con gà nướng thơm ngon!"

"Gà nướng này không phải là gà nướng bình thường, là gà nướng có thể tăng cường nội lực, thanh lọc độc tố trong cơ thể!"

Diệp Trường An nhìn hệ thống trên bảng giới thiệu món gà nướng, không khỏi thở dài, quả nhiên là hệ thống sản xuất đồ vật.

Thứ này có thể so sánh với Tiểu Hoàn đan của Thiếu Lâm.

“Bây giờ cũng đã trưa rồi, chắc là Linh Nhi cũng đói bụng rồi, đưa cho nó đi!”

“Nha đầu này từ nhỏ đã ăn uống nhiều, một con gà nướng chắc là đủ cho nó ăn!”

Diệp Trường An vừa nghĩ xong, con gà nướng trên bàn liền bị gói lại, sau đó được đưa qua bên Diệp Linh Nhi.

Bên phía Diệp Linh Nhi

Trên quan đạo đi về hướng nước Nam Tống.

Một cô bé mặc váy hồng, trên lưng đeo một chiếc bao tải đầy chỗ vá đang vừa nhảy chân sáo vừa nhìn khung cảnh xung quanh.

Cô bé không ai khác, chính là Diệp Linh Nhi, người đã ra đi để đánh bại người cậu bại hoại, sau đó giải cứu mẫu thân.

Sáng sớm, nhân lúc phụ thân còn ngủ, Diệp Linh Nhi đã bỏ đi.

Không biết mình đã đi bao lâu, Diệp Linh Nhi cũng không biết mình đã đi đâu.

“Đói quá a….”

Diệp Linh Nhi sờ sờ cái bụng đói của mình.

Đây là lần đầu tiên nàng xa phụ thân lâu như vậy, nàng chợt cảm thấy nhớ nhà.

Thật ra, trong lòng Diệp Linh Nhi đã muốn bỏ cuộc, nghĩ nếu không thì mình trở về đi.

Nhưng lại nghĩ tới mẫu thân mình, Diệp Linh Nhi vẫn kiên trì tới bây giờ.

“A, Ở đây lại có một tiểu cô nương”

Đột nhiên, một người ăn xin đội mũ da đen kịt, quần áo rách rưới, khuôn mặt lấm lem bước về phía.

Diệp Linh Nhi bị giọng nói của tên ăn xin thu hút, nghi ngờ quay lại nhìn.

Khi nhìn đến tên ăn xin, Diệp Linh Nhi bị bị bộ dạng của người ăn xin làm cho sợ hãi lùi lại vài bước.

Phụ thân có nói bên ngoài có rất nhiều người xấu.

Khi nhìn thấy trẻ con, chúng sẽ bắt đem bán.

“Tiểu cô nương, sao lại ở đây một mình, người nhà ngươi đâu?”

Tên ăn xin nhìn xung quanh bốn phía, không thấy người nhà Diệp Linh Nhi, tò mò hỏi.

Diệp Linh Nhi trong lòng sợ hãi, ôm chặt bao tải bên hông.

Trước đây phụ thân có nói với nàng, chiếc túi này chính là chiếc túi trong truyện Doremon.

Chỉ cần trong đầu suy nghĩ muốn thứ gì, là có thể lấy từ trong túi ra.

Đây là vì trước đây nàng đã khóc lóc, gây rắc rối và hứa sẽ giặt giũ, nấu nướng, quét nhà trong một năm phụ thân mới miễn cưỡng cho nàng chiếc bao tải.

Cho nên Diệp Linh Nhi rất quý cái túi bảo bối này.

Khi ra ngoài tìm mẫu thân, Diệp Linh Nhi đã mang theo chiếc túi này, nghĩ rằng nếu gặp nguy hiểm sẽ lấy thứ gì đó trong túi ra để đánh kẻ xấu.

Trước đây, Diệp Linh Nhi đã từng cầu nguyện, một cái váy thật đẹp, một xâu mứt ghim, ngày hôm sau sẽ lấy được từ trong túi.

Diệp Linh Nhi rất tin tưởng cái túi thần kỳ to bự này.

Nếu tên ăn xin này muốn bắt mình đem bán, nàng sẽ lấy bảo bối trong túi ra xử lý tên ăn xin xấu xa này!

“Phụ thân ta đang ở gần đây, người muốn làm gì?”

Diệp Linh Nhi bỉu môi nói

“Cha ngươi đang ở gần đây?”

Tên ăn xin lại nhìn bốn phía

Xung quanh không có gì ngoại trừ cỏ dại và một số loài hoa không biết tên.

Nếu phụ thân của cô bé ở gần thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được.

Chỉ là, xung quanh không có lấy một bóng người, chắc chắn là tiểu cô nương này nói dối.

Tiểu cô nương này chắc chắn đã tự mình lẻn ra ngoài, người nhà không ai biết nên mới cố tình lừa dối mình.

Tên ăn xin đắc ý cười nói:

“Tiểu nha đầu, ngươi đừng gạt người, phụ thân ngươi làm sao có thể ở gần đây được, chắc chắn là ngươi lén trốn tới đây.”

Diệp Linh Nhi bị tên ăn xin nói trúng tim đen, hai tay chống nạnh, mất hứng nói:

“Hừ! Ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ tới việc bán ta!"

“Phụ thân ta tung hoành Cửu Châu đại lục, đánh bại những cao thủ vô địch thiên hạ là tuyệt thế cao thủ- Diệp vô địch!”

“Nếu ngươi bắt ta, không tới một nén nhang, cha ta đã đánh cho ngươi tơi tả.”

Đây là những điều trước đây Diệp Trường An nói cho nàng.

Người trên giang hồ, phải học cách mượn oai.

Mượn oai không được xấu hổ, dùng địa vị, danh vọng của người khác để hù dọa người xấu, là một cách vô cùng thông minh.

Dù sao thì, dựa hơi không cần ra tay, cần cần tiêu hao nội lực, chỉ cần mở miệng nói chuyện vài hơi là xong.

“Diệp vô địch, là ai?”

Tên ăn xin nghe vậy sửng sốt một chút.

Tung hoành Cửu Châu đại lục?

Đánh bại những cao thủ vô địch thiên hạ?

Diệp vô địch?

Phụ thân tiểu cô nương này dám nói vậy sao?

Có phải là quá kiêu ngạo rồi không?

Phụ thân mình là một trong Ngũ tuyệt, bị người khác gọi là Hoàng Lão Tà cũng không dám tự khoe khoang bản thân như vậy.

Đúng vậy, kẻ ăn xin này không ai khác chính là Hoàng Dung, người đã chạy trốn khỏi Đảo Đào Hoa, cũng giống như Diệp Linh Nhi.

Hoàng Lão Tà không nên tác hợp Hoàng Dung và Âu Dương Khắc với nhau.

Hoàng Dung cực kỳ ghét bỏ Âu Dương Khắc, bởi vì suốt ngày phụ thân cứ nhắc Âu Dương Khắc trước mặt mình nên Hoàng Dung bỏ trốn khỏi Đảo Đào Hoa.

Để che giấu thân phận, Hoàng Dung đã đặc biệt thay trang phục của người ăn xin.

Đây là ngày thứ ba Hoàng Dung bỏ nhà ra đi.

Vốn Hoàng Dung muốn đi nước Đại Minh, không ngờ còn chưa tới Đại Minh đã gặp được một tiểu nha đầu.

Diệp Linh Nhi nghi hoặc hỏi:

“Ngươi không biết cha ta?”

Đột nhiên, Diệp Linh Nhi như hiểu ra điều gì đó, tự lẩm bẩm nói.

“ Đúng rồi, phụ thân nói ai biết tên ông ấy đều phải chết/”

“Tên ăn xin này trẻ tuổi như vậy, chắc chắn là không biết tên phụ thân mình.”

Diệp Linh Nhi thấp giọng lẩm bẩm, nhưng Hoàng Dung lại không có điếc, nàng đều nghe được lời Diệp Linh Nhi nói.

“Tiểu nha đầu, đừng lảm nhảm nữa, quay về tìm phụ thân đi. Bên ngoài nguy hiểm lắm, cẩn thận bị kẻ xấu bắt cóc!"

Hoàng Dung tức giận nhắc nhở.

Nếu nha đầu này không xinh đẹp, đáng yêu thì còn lâu Hoàng Dung mới nhắc nhở.

Diệp Linh Nhi nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung, đôi mắt như muốn nói:

"Ngươi không phải là kẻ xấu muốn bắt cóc ta sao?".

Hoàng Dung: "..."

“Này, tiểu nha đầu, ánh mắt ngươi có ý gì?”

“Ta không phải người xấu”

"Nếu ta là người xấu, ngươi đã bị ta bắt cóc từ lâu rồi!"

Hoàng Dung không nói nên lời.

Diệp Linh Nhi nghe vậy, đắc ý nói:

"Ngươi xem, ta biết ngươi nghĩ muốn bắt cóc ta!"

Hoàng Dung hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng.

Tại sao trước đây nàng không nhận thấy tiểu hài tử rất khó đối phó?

"Đừng nói nhảm nữa, nhà ngươi ở đâu, ta sẽ đưa ngươi về, sau đó để phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi!"

"Hừ! Ta mới sẽ không nói cho ngươi!"

"Ngươi có nói hay không!"

“Ta không nói. Một chút cũng không nói”