Chương 4: Diệp Trường An bị mắng

Diệp Linh Nhi sửng sốt.

Bản thân nàng chỉ ăn một miếng gà nướng, lại có thể tăng cường nội lực?

Chẳng lẽ mình đúng như lời phụ thân nói, thiên phú nghịch thiên, cho dù không tu luyện cũng có thể đạt cảnh giới hóa thần?

Hay là do đây là gà nướng của phụ thân, ăn một miếng có thể gia tăng nội lực?

Diệp Linh Nhi lại ăn thêm một miếng gà nướng, nội lực trong cơ thể lại tăng thêm một chút.

Nhưng lần này diệp Linh nhi lười suy nghĩ, ăn nó trước rồi tính sau.

Hoàng Dung thấy Diệp Linh Nhi gặm gà nướng, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Rất thơm?

Có muốn xin Diệp Linh Nhi chia cho ngươi một phần không?

“Này, ngươi….bị bệnh à…ừm…rất ngon…ngươi còn ở đây sao?

Diệp Linh Nhi vừa ăn gà nướng vừa hỏi

Hoàng Dung: “….”

Nếu ta không ở đây thì ta có thể đi đâu nữa? !

"Cái đó... à...quên đi."

Hoàng Dung quấn quýt một chút, rất muốn nói với Linh Nhi, có thể cho nàng một miếng gà nướng không.

Nhưng lời nói vừa đến miệng, Hoàng Dung lại không thể nói thành tiếng.

Mới vừa rồi nàng còn nói sẽ đưa người ta đi ăn đồ ngon, kết quả còn chưa mang đi, người ta đã bắt đầu ăn đồ ngon rồi.

Diệp Linh Nhi đảo mắt hỏi:

"Muốn ăn gà nướng không?"

Hoàng Dung gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Không thể vậy được! Chỉ là gà nướng thôi mà! Cũng không phải ta chưa từng ăn!

Sở dĩ Hoàng Dung nói như vậy là vì muốn giữ thể diện cho chính mình.

Mất mặt trước người lớn thì không sao.

Nhưng mất mặt trước tiểu nha đầu này, nghĩ đến thôi Hoàng Dung cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt khinh thường của nó nhìn nàng.

“Chậc, muốn ăn thì nói, cũng không phải là ta không cho ngươi!”

Diệp Linh Nhi bĩu môi, sau đó xé một cái đùi gà nướng đưa cho Hoàng Dung.

Hoàng Dung thấy Linh Nhi đưa đùi gà qua, vươn tay chuẩn bị cầm lấy.

Chẳng qua, lúc sắp cầm được thịt gà, Diệp Linh Nhi đột nhiên rụt tay lại.

“Ngươi làm gì?”

Hoàng Dung nghi hoặc hỏi.

“Cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện!”

Diệp Linh Nhi nói.

Phụ thân từng nói với nàng, đối xử với người khác thì trước tiên cho một quả ngọt, sau đó là một cái tát.

Bằng không, dễ dàng nhận được quả ngọt sẽ khiến người ta vênh váo.

"Điều kiện gì?"

"Ngươi thề sẽ không bắt cóc bán ta, cũng sẽ không làm gì tổn thương ta! Ta cho ngươi chân gà!"

"Thề?"

Hoàng Dung sửng sốt.

Ở lục địa Cửu Châu, lời thề không thể phát ra một cách tùy tiện.

Trước đây nghe nói có một cao thủ giang hồ thề sẽ không bao giờ phản hội vợ hắn, nếu không sẽ bị trời đánh.

Kết quả là sau khi hắn phản hội vợ một ngày thì bị sét đánh chết.

Lại còn có lời đồn, có một công chúa của vương triều nào đó thề rằng đứa bé vừa sinh là con của Phò mã, nếu không phải sẽ bị độc chết.

Kết quả là sau này bị tra ra đứa bé không phải con của Phò mã, ngày hôm sau công chúa cũng chết vì bị độc.

Đúng là có chuyện như vạy xảy ra, mọi người trên đại lục Cửu Châu không bao giờ thề thốt cẩu thả.

“Ngươi không thề ta sẽ không cho ngươi ăn gà nướng”

Diệp Linh Nhi lầm bầm nói.

Hoàng Dung trợn mắt nhìn cô bé, nha đầu kia bề ngoài nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng lại suy nghĩ rất chu toàn.

Nghĩ nghĩ, Hoàng Dung quyết định thề.

Dù sao thì nàng cũng không có nghĩ tới chuyện làm hại nha đầu này.

“Được, ta thề sẽ không bắt cóc ngươi mang đi bán, cũng sẽ không làm hại ngươi. Nếu không thì ta sẽ bị sét đánh!”

Hoàng Dung dõng dạc thề.

Diệp Linh Nhi thấy Hoàng Dung thề xong, liền hài lòng gật đầu.

“Được rồi! Bây giờ ta sẽ cho người đùi gà”

Lần này Hoàng Dung lấy được đùi gà.

Sau khi hít một hơi nhẹ nhàng, nàng có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt gà.

Không cần suy nghĩ, nàng cắn một miếng.

"Hmm~! Hả?!"

Hoàng Dung đầu tiên bị mê hoặc bởi mùi vị của chân gà, chưa kịp diễn tả hết độ ngon của chân gà, cô phát hiện trong cơ thể mình có thêm một cỗ nội lực.

Nội lực này thuần khiết hơn nhiều so với nội lực cô tự mình tu luyện.

"Nội lực này giống như chân gà..."

Hoàng Dung nhìn Diệp Linh Nhi miệng đầy dầu mỡ, lại nhìn đùi gà trong tay nàng.

……

Trấn Thất Hiệp

Trong lúc Diệp Linh Nhi và Hoàng Dung đang ăn gà nướng thì ở trấn Thất Hiệp Diệp Trường An cũng đang “ăn” một nữa đặc biệt.

Trước đây người phụ nữ cưỡng đoạt thân xác hắn đã để lại cho hắn rất nhiều tiền, bây giờ vẫn còn dư không ít bạc.

"Trường An, không phải Tương Ngọc tỷ nói ngươi!"

“Nha đầu Linh Nhi chỉ mới có bao nhiêu tuổi đâu, sao ngươi có thể yên tâm để nó ở ngoài một mình?”

“Nàng mới có bảy tuổi, nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”

Đông Tương Ngọc ngồi bên cạnh Diệp Trường An, miệng nói không ngừng.

Khi Diệp Trường An đến khách điếm ăn tối, biết Diệp Linh Nhi đã chạy xuống núi tìm mẫu thân, nên Đông Tương Ngọc đã chạy đến dạy dỗ cho Diệp Trường An- một người phụ thân không đáng tin cậy này một bài học.

"Tương Ngọc tỷ nói đúng!"

"Ngươi có biết thế giới bên ngoài nguy hiểm cỡ nào không?!"

"Ngươi có biết những người trên thế giới này mạnh mẽ đến mức nào không?"

"Linh Nhi không biết võ công, còn là một đứa trẻ, sao nỡ lòng để nàng ra ngoài!"

Bạch Triển Đường cũng ở một bên dạy dỗ Diệp Trường An.

Lữ Tú tài rung đùi đắc ý nói:

“Trong sách có viết, hổ dữ không ăn thịt con, Trường An, sao ngươi có thể để Linh Nhi ở bên ngoài một mình?”

“Như vậy không được, ngươi có thể cho nàng theo ta đọc sách viết chữ mỗi ngày.”

Quách Phù Dung khoanh tay, tức giận nói:

“Nếu Linh Nhi cũng lớn bằng ta, thì ta sẽ không nói gì!”

“Linh Nhi mới bảy tuổi, cũng không có võ công, bây giờ ta rất muốn lấy một quả núi đè chết người.”

Lý miệng rộng giơ dao thái thịt, giận dữ nhìn Diệp Trường An

“Trường An người đừng trách ca ca! Nếu hôm nay ngươi không đi tìm Linh Nhi về, thì ca ca sẽ trở mặt với ngươi!”

Diệp Trường An liếc mắt nhìn bốn phía, đối mặt với thái độ tức giận của đám người Đông Tương Ngọc, trong lòng Diệp Trường An cũng không thấy khó chịu.

Trước đây Diệp Trường An thường đưa Diệp Linh Nhi đến khách điếm Đồng Phúc ăn cơm.

Mấy người Đông Tương Ngọc rất yêu thích Diệp Linh Nhi

Cưng chiều Diệp Linh Nhi như con ruột.

Bây giờ nghe Diệp Trường An nói Diệp Linh Nhi một mình ra ngoài tìm mẫu thân, Diệp Trường An lại không sốt ruột chút nào.

Đám người Đông Tương Ngọc bắt đầu thuyết giáo cho Diệp Trường An.

Diệp Trường An bất đắc dĩ nói:

"Tương Ngọc tỷ, mọi người đừng gấp!"

Đông Tương Ngọc tức giận đập bàn, tức giận nói:

“Đừng gấp, Chỉ có ngươi là không gấp, Ngươi đói bụng còn biết tự mình đến ăn cơm, Linh Nhi đói bụng còn không biết ăn gì!”

"Linh Nhi bây giờ chắc hẳn là đói rồi. Đi xa như vậy, miệng nàng nhất định rất khát."

"Nàng còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, ngay cả ăn cái gì cũng không biết... Linh Nhi tội nghiệp của ta..."

Vừa nói, Đông Tương Ngọc vừa òa khóc.

Trong đầu tỷ ta tưởng tượng ra cảnh Diệp Linh Nhi mặc bộ quần áo ăn xin bẩn thỉu, khuôn mặt trắng nõn trở nên gầy gò và vàng vọt. Ngồi thẫn thờ bên lề đường, nhìn đồ ăn thơm phức ở quán đối diện, rồi không ngừng nuốt nước miếng.