Con Gái Yêu Của Ác Ma

3.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mục đích của người đàn ông đó khi nhận nuôi dưỡng cô là để trả thù, nhưng anh lại luôn che chở, bảo vệ cho cô gái mảnh mai này, có đêm suýt chút nữa anh đã lấy đi đời con gá …
Xem Thêm

“Bốp” một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên, đồ sứ vỡ thành nhiều mảnh.

Trong nháy mắt cả căn phòng im phăng phắc, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mảnh sứ vỡ trên đất.

“Cái gì vậy?”. Thượng Quan Lệ mở miệng.

“Cảnh Đức sứ của nhà Tống, là vật phẩm đấu giá kỳ này. Có một Bá tước người Pháp email tới nói chắc chắn phải có được vật này”. Thượng Quan Mị thở dài, cái này không thể cứu được rồi.

Hỏa Nhã Hoan đứng trong góc biết rằng mình đã gây ra tai họa, sắc mặt tái nhợt, chân tay run rẩy. Quanh năm bị người ta ngược đãi đánh đập nên bé bị ám ảnh trong lòng, mỗi khi làm sai chuyện gì thì tay chân sẽ run rẩy.

Những người nhận nuôi bé chỉ coi bé như bao cát, tâm tình khó chịu thì đánh bé. Nếu bé làm sai chuyện gì thì đánh càng mạnh, bị thương nặng hay gãy xương chỉ là chuyện như cơm bữa.

Bé chậm rãi đi đến gần chỗ mảnh sứ vỡ, không để ý lòng bàn chân trân đạp lên những mảnh vỡ bén nhọn chảy máu.

“Lại đây!”. Thượng Quan Lệ quát.

Hu hu, ông chú rống nàng rồi.

“Không cần đánh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi”. Bé càng run rẩy, liên tục nói xin lỗi, tay nhặt những mảnh vỡ lên không để ý bản tay bị cắt máu tươi đã chảy đẩy, chỉ muốn ghép mảnh vỡ lại.

“Dừng tay!”. Anh lạnh lùng quát, thân hình cao lớn rời giường, đi về phía bé.

“Không… Không cần ——”. Bé co rúm lại như một con cún con chịu đánh.

Đồ sứ này có phải rất đắt không? Bé không đứng lên thì ông chú sẽ đánh bé như thế nào? Nhìn bàn tay ngăm đen, có lực vươn lại, bé càng run rẩy, sợ sẽ bị đánh chết!

Bàn tay vươn tới gần, bé càng run rẩy như đã thấy thần chết ở trước mặt!

“Đừng đánh tôi”. Bé càng vội nhặt đồ sứ lên, bàn tay toàn là máu tươi.

Sắc mặt của chú thật đáng sợ, có phải là chú rất tức giận không? Nếu như mà chú ra tay thì bé sẽ bị đánh một chưởng chết luôn. Hu hu, sao mệnh bé khổ như vậy, chưa được hưởng vinh hoa phú quý đã bị đánh chết ——

Cánh tay duỗi đến, bế bé lên tránh xa khỏi những mảnh sứ vỡ.

“Buông ra”. Anh cau mày, ôm bé trước ngực, vứt mảnh sứ vỡ bé đang nắm trong tay.

“Nhưng mà —— nhưng mà ——”. Con mắt chớp chớp, nhìn sắc mặt xanh mét của anh, nghi ngờ vì sao anh không nổi trận lôi đình.

A, chú không mắng bé, cũng không đánh bé!

“Anh giữ con bé lại, đừng để cho nó động vào những mảnh vỡ này, em đi tìm quần áo và băng gạc cho con bé”. Thượng Quan Mị xoay người bước đi, trí giả xoay người theo sau.

Trong phòng ngủ lại yên tĩnh, Hỏa Nhã Hoan ngẩng đầu lên, vẫn còn run sợ. Bé quá sợ hãi, tay chân run rẩy không ngừng lại được.

“Thật xin lỗi!”. Bé ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Lệ, mặc dù bề ngoài có vẻ như trưởng thành sớm nhưng sau khi không còn phòng bị thì cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, bị đánh làm sao lại không sợ hãi.

“Không cần sợ”. Giọng nói của anh bình thản, cầm bàn tay đang chảy máu của bé, nhanh chóng nhìn vào làn da của bé.

Trừ những vết thương mới, trên da thịt mềm mại chồng chất những vết thương lớn nhỏ. Thân thể nhỏ bé đầy những vết thương cũ, không thể tưởng tượng được trước kia bé đã gặp phải những chuyện gì.

Ngọn lửa tức giận lan ra đánh vỡ lý trí lạnh lùng, tròng mắt đen lạnh lẽo không còn tỉnh táo.

“Có thật không?”. Bé hỏi lại. Bé đánh vỡ đồ quý như vậy không nối giận với bé sao? Ông chú tốt bụng như vậy? Trong lòng bé, hảo cảm với anh lặng lẽ tăng lên mấy phần. Bé cảm thấy ông chú này không đáng ghét như trong tưởng tượng.

Thượng Quan Lệ gật đầu, mặt không thay đổi.

“Cái đó…. phải nói với Bá tước như thế nào?”. Đối phương không mua được đồ sứ có đến đánh bé hay không?

“Mị nhi sẽ tìm được vật thay thế”. Anh nói đơn giản. Trong “Tuyệt thế” có người chuyên làm đồ giả, có thể tạo ra một vật thay thế tốt nhất.

Hỏa Nhã Hoan thở phào một hơi, vỗ ngực một cái. Nói thế thì bé sẽ không gặp nguy hiểm phải không? Con mắt trong suốt chớp chớp, níu cánh tay của anh.

“Chú sẽ không đánh tôi phải không?”. Bé hỏi nhẹ nhàng, thân thể ngồi trên đùi của anh, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

“Không”.

“Vĩnh viễn sẽ không đánh tôi?”. Bé hỏi nữa, kiếm cái Kim bài miễn tử cho mình.

“Tôi không đánh con gái”.

Mỗi lần Thượng Quan Lệ đáp lại thì bé sẽ bớt run rẩy, nỗi sợ cũng tan đi. Không biết tại sao bé lại rất tin tưởng lời nói của anh.

Hỏa Nhã Hoan thả lỏng mình, tựa vào người anh, mái tóc đen còn ươn ướt mềm mại ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé, trên người có mùi thơm nhàn nhạt. Bé dựa vào người anh nghe quy luật của nhịp tim, cảm thấy thoải mái.

Mặc dù hắn lạnh lùng nghiêm túc nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất ấm. Bé lười biếng hít hít mùi của hắn, mí mắt bắt đầu thấy nặng.

Ấm quá, thật thoải mái! Loại cảm giác này xa lạ nhưng làm cho bé cảm thấy rất yên tâm, cảm giác như có một lá chắn bảo vệ bé cách xa hỏi cô đơn và sợ hãi. Nếu như bé có nhà, có người thân thì chắc đó là cảm giác này —— “Này, chú sẽ không vứt bỏ tôi chứ?”. Ngón tay út ngoắc lấy ngón út của anh, con mắt từ từ nhắm lại.

“Không”.

“Được, vậy chúng ta ngoắc tay, vĩnh viễn không rời xa nhau”. Bé quyết định phải vĩnh viễn ở đây, bên cạnh anh, không rời —— người của anh rất ấm áp, bé nhẹ nhàng nắm chặt áo, đầu nhỏ nghiêng một cái, con mắt nhắm lại, môi khẽ cười, đi vào trong giấc mơ ngọt ngào.

Thượng Quan Lệ cúi đầu nhìn cô bé ngủ yên trong ngực, mày rậm thả lỏng, hô hấp của bé phả vào cổ anh, không hề phòng bị, toàn tâm tin tưởng anh, để lòng của anh cũng lặng đi, cũng ấm áp. Ngay cả khi đã ngủ say, ngón tay út vẫn câu chặt ngón út của anh, không chịu buông ra, tượng trưng cho ước định của họ đã được lập.

Không thể nói tại sao anh không đẩy cô bé ra, lệnh cho bé lập tức rời đi. Có lẽ bởi vì lá gan của bé, cũng có thể là vì ánh mắt của bé làm anh không thể lạnh lùng không quan tâm.

Thượng Quan Mị cầm quần áo đến trước cửa thì dừng lại rồi dơ tay nói trí giả không cần tiến lên. Cô không biết là có phải trước mắt là ảo giác của cô không.

Cô đang nhìn thấy anh của cô, người lãnh huyết vô tình nhất, ôm một cô gái nhỏ đang ngủ rất bình yên.

Dỗ trẻ con ngủ? Có khả năng sao? Theo tính cách của anh trai cô không dọa cho đứa trẻ khóc thét lên cũng là không tồi rồi, làm gì có thể kiên nhẫn và chịu cho đứa trẻ ngủ yên trong ngực anh ấy?

“Có cần gọi người hầu đưa bé xuống lầu không?”. Thượng Quan Mị vào phòng ngủ nhẹ nhàng nói.

“Không cần, cứ để con bé ngủ ở đây”. Thượng Quan Lệ lạnh nhạt nói, cũng không nói ra lý do.

Thượng Quan Mị nhíu mày nhìn kỹ hai người, ý cười trên môi càng rõ. Hiếm thấy ông anh nghiêm khắc lạnh lùng của mình lại đồng ý cho người đến gần, chẳng lẽ ông trời muốn nối tơ hồng rồi?

“Đôi mắt này, có thể làm cho người lãnh khốc nhất mềm lòng ——”. Cô lơ đãng nói, nghiêng đầu nhìn về phía anh mình đôi mắt lóe lên. Giờ phút này, cô bé không phải là kẻ thù.

Thượng Quan Lệ nhìn em gái một cái, không nói gì, bỏ tay mà anh và cô bé đang nắm ra. Tay nhỏ nhỏ rơi xuống giường, thân thể nho nhỏ chuyển lên giường lớn, đắp cái chăn dày êm. Dường như bị mất đi độ ấm cơ thể là nhịp tim đập có lực nên Hỏa Nhã Hoan đang ngủ lẩm bẩm kháng nghị. Không mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên gối, đôi môi bĩu ra lẩm bẩm mấy câu. Một lúc sau mới nằm yên.

Anh nhặt áo lên, thay đồ rồi đi ra cửa.

“Đã trễ như thế này anh còn đi đâu?”. Thượng Quan Mị nhướn mày, hơi ngạc nhiên.

“Đến chỗ ở ngày trước của con bé”.

“Đến đó làm gì?”.

“Gϊếŧ người”. Anh cười lạnh lùng, trong con ngươi lộ ra sát khí.

Thượng Quan Mị sững sờ đứng bất động một lúc. Thượng Quan Lệ là tổng giám đốc của tập đoàn “Tuyệt thế” muốn dạy dỗ người nào chỉ cần ra lệnh cho thuộc hạ, cần gì phải tự ra tay?

Thêm Bình Luận