Chương 5: Tiểu ca ca xinh đẹp

Tần Nhạc bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng vệ sinh gần nhất trong sân vận động.

Hai bầu vυ" múp rụp kia đã bị hai người đá lộng đến mức tràn đầy dấu vết xanh tím, núʍ ѵú cũng bị Tiêu Dặc sờ đến trầy da, vì không muốn bị những người khác nhìn thấy, cậu chỉ có thể che ngực lại, cong eo chạy về phía trước, cũng may chung quanh cũng không có người nào.

Đem áo khoác cởi ra, dấu vết trên vυ" ít nhất phải cần một hai tuần mới có thể tan đi, may mắn thay cậu cũng nhặt cái bọc ngực ra tới, nhưng hai cặρ √υ" của cậu đã chịu đủ lăng ngược nên khi mang bọc ngực lên không hề dễ dàng, chỉ cần là một cái đυ.ng rất nhỏ cũng làm hai viên nhũ cầu của cậu thống khổ không thôi, cậu cố nén đau đớn cầm quần áo mặc vào, lại bỗng nhiên nghĩ tới lời Tiêu Dặc nói.

Trong cổ họng chua xót khó nhịn.

Mẹ của cậu là người bồi rượu trong hộp đêm, vì một lần say rượu mà đã phát sinh quan hệ Tần tiên sinh sau đó mới có Tần Nhạc, thậm chí mẹ cậu còn không phải là tình nhân. Khi đó Tần tiên sinh đã có vợ con, đương nhiên sẽ không quan tâm đến sự sống chết của mẹ con cậu, vì vậy mà từ khi sinh ra đến nay cậu chưa từng gặp mặt cha mình.

Thẳng đến…… Bảy năm trước, mẹ cậu bị ung thư phổi qua đời.

Cậu được mang về Tần gia, và gặp được vị ca ca chỉ hơn cậu 3 tháng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thư Lễ, cậu liền bị chấn động. Nếu nói cậu chỉ là cỏ dại bình thường nhất dưới bóng cây, thì Tần Thư Lễ chính là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, với xuất thân siêu việt, ngoại hình xinh đẹp và tính tình kiêu ngạo vốn có.

Hắn thật xinh đẹp, giống như nàng công chúa xinh đẹp tao nhã nhất trong truyện cổ tích, lúc đó Tần Nhạc còn nhỏ tuổi, tìm không ra từ hình dung thích hợp, chỉ cảm thấy vương tử quá mức đơn bạc không đủ để biểu đạt dung mạo của Tần Thư Lễ.

Tần Thư Lễ dẫn cậu đi “làm quen” với hai cậu bé xinh đẹp khác cũng được sinh ra ngậm thìa vàng thìa bạc trong miệng, ba người họ đứng cạnh nhau trông rất xinh đẹp, sinh ra giống nhau, dung mạo giống nhau, tinh xảo như những con búp bê Tây Dương trên quầy hàng, cậu tuy cảm thấy xấu hổ nhưng lại khát vọng tới gần.

Nhưng những thứ bên ngoài đẹp đẽ chưa chắc đã tương xứng với vẻ bề ngoài, có những người sinh ra đã có dung mạo đẹp đẽ nhưng bên trong xương cốt đã mục nát rồi.

Những thiếu gia nhà hào môn cực kỳ chán ghét những đứa con ngoài giá thú không rõ nguồn gốc, đặc biệt là những đứa con hoang dơ bẩn như Tần Nhạc, kết quả là Tần Nhạc từ khi bước vào Tần gia đã phải chịu đựng mọi loại đánh đập nhục mạ của Tần Thư Lễ và mấy người bọn họ.

Đã bảy năm trôi qua.

Mà vừa mới lúc nãy, Tiêu Dặc cùng Hứa Mộ Thanh đã phát hiện ra cặρ √υ" của cậu, Hứa Mộ Thanh thậm chí còn chụp ảnh lại, cậu không chắc Hứa Mộ Thanh có đem cái này thông báo cho mọi người hay không .

Về phần Tiêu Dặc……

Sau khi cơn giận bình ổn lại, trong lòng cậu vô cùng sợ hãi, cậu cư nhiên còn nhéo cái dái to của Tiêu Dặc.…… Cái tên điên kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu……

Cậu hậu tri hậu giác đến bây giờ mới phản ứng lại mình rốt cuộc đã làm cái gì, sau lưng toát một mảnh mồ hôi lạnh, tim đập cũng bắt đầu hỗn loạn, cuống quít chạy ra khỏi phòng, chuẩn bị dùng nước lạnh thanh tỉnh một chút, lại nghe thấy bồn rửa tay truyền đến một trận tiếng nước.

Bên cạnh chỗ này có một cái sân bóng, Tần Nhạc cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến bồn rửa tay bên ngoài, khóe mắt nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc đồng phục màu đen, thân hình ước chừng khá giống Tiêu Dặc, cậu cũng không có nhìn kỹ, mở vòi nước ra hứng nước trên tay rồi rửa mặt.

Thiếu niên mặc đồng phục bóng đá đứng thẳng người, đi đến bên cạnh cậu, từ dư quang khóe mắt Tần Nhạc nhìn thấy đôi tay rắn chắc hữu lực của đối phương, đường cong cơ bắp rắn chắc mịn màng, chỉ là làn da quá trắng, cùng Tần Nhạc không sai biệt lắm, mạch máu nổi lên trên cánh tay trắng nõn thập phần nổi bật.

Bỗng nhiên, cậu nghĩ tới cái gì đó, trong trường học này người có chiều cao không sai biệt lắm với Tiêu Dặc, trừ bỏ Hứa Mộ Thanh ở ngoài cũng không có mấy người, hơn nữa nước da trắng trẻo như vậy.……

Cậu đột nhiên ngẩng đầu, trong gương xuất hiện một bóng người thập phần quen thuộc, người nọ đang lạnh nhạt mà nhìn cậu, trên đuôi lông mày lộ ra sự kiêu ngạo vốn có.

Chính là người ca ca cùng cha khác mẹ của cậu, Tần Thư Lễ.

Tần Nhạc kinh sợ quay đầu lại, đối phương đi đến gần cậu, cậu muốn lui lại phía sau, đột nhiên sau lưng đập vào bồn rửa tay, sau eo đại khái sinh đau.

Cái bóng đen nghìn nghịt phủ lên trên người Tần Nhạc, mẹ của Tần Thư Lễ đã từng là siêu mẫu, hắn cũng được di truyền vẻ đẹp ưu việt của mẹ mình, hơn nữa, từ nhỏ trong nhà đã có chuyên gia dinh dưỡng, so với một người phát triển bình thường như Tần Nhạc thì hắn lại cao hơn cậu hai mươi centimet.

Hắn đứng ở trước mặt Tần Nhạc, tuy khuôn mặt hắn xinh đẹp vô cùng nhưng vẫn cảm giác áp bách mười phần, huống chi Tần Nhạc còn biết rõ bản tính của đối phương, giờ phút này, Tần Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ đều dựng ngược lên, không khỏi rùng mình.

“A ——”

Đầu cậu bỗng nhiên bị đè lên bồn rửa tay tràn đầy nước, va chạm quá mãnh liệt làm lỗ tai cậu bắt đầu vù vù đi, trong gương Tần Thư Lễ đang lạnh lùng mà nhìn cậu, với thái độ cao cao tại thượng thượng, môi mỏng hắn hơi nhấp, khinh thường lại chán ghét.

“Ta đã nói rồi, đồ tạp chủng, đừng để ta lại nhìn thấy ngươi.”