Chương 4

Tạ Đông nói như vậy, rõ còn hơn cả trăng rằm, cô còn có thể từ chối sao.

Hai người ra khỏi văn phòng, sóng vai nhau cùng đi đến phòng học.

Trên hành lang, Phó Hiển đem tầm mắt từ sân bóng rổ xa xa thu hồi, nghiêng đầu nhìn mắt Thịnh Hoan, trong mắt hắn nhộn nhạo ý cười, thanh âm trầm mà vang:

- Bạn học, sau này nhờ cậu chỉ giáo.

Thịnh Hoan vân đạm phong khinh. " Không dám", vừa dứt lời bước chân liền nhanh hơn.

Phó Hiển dừng lại, thu ý cười, mặt nhàn nhạt, nhìn bóng dáng gầy yếu của cô, nhún vai.

Thật trùng hợp, Thịnh Hoan vừa đến cửa phòng học, chuông vào lớp liền reo.

Tiết này là tiết Hóa học, đối với cô là điểm yếu chí mạng.

Trên hành lang, theo hướng cửa sau truyền đến một động tĩnh rất nhỏ, là Phó Hiển cùng mấy nam sinh khác đi vào, hắn cong eo cúi chào.

Giáo viên Hóa học hơn hai mươi tuổi, hẳn là mới tốt nghiệp đại học không lâu, dạy học cũng thực ôn hòa, thấy vậy liền ngưng giảng bài, liếc mắt nhìn mấy người Phó Hiển, lại làm như không thấy tiếp tục giáo thuyết.

Hứa Hạ chọc chọc tay Thịnh Hoan, nhỏ giọng cảm thán nói:

- Lá gan của bọn họ thật lớn.

Ánh mắt sáng ngời của Thịnh Hoan ở trên người lão sư không dời đi nửa phần, nghe vậy không phản ứng ngay, cô rũ mắt nghĩ lại hai giây, nhẹ giọng nói:

- Cậu ta như thế nào lại ngồi ngay sau lưng chúng ta?

Hứa Hạ ừ một tiếng:

- Sáng nay lúc vừa xong tiết tự học, thầy Đông liền qua đây đổi, hình như là do nghe các giáo viên khác nói chỗ ban đầu của bọn họ làm họ quá vô pháp vô thiên, vậy nên Phó Hiển Chu Kỳ mới cùng Trình Tấn và Trương Đào chuyển chỗ.

Thịnh Hoan gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hứa hạ nhìn mắt lão sư, dùng tay che nửa bên mặt, hỏi:

- Đúng rồi, hồi nãy Đông lão sư tìm cậu có việc gì vậy?

Thịnh Hoan tầm mắt vẫn hướng về phía bục giảng, ngồi nghiêm chỉnh:

- Nói về trận bóng rổ cuối tháng.

"Má ơi, không nghĩ đó là thật, quá mong đợi". Hứa Hạ trong mắt phát sáng, còn muốn nói thêm nhưng bị Thịnh Hoan chặn lại: Được rồi, tan học nói sau."

Hứa Hạ chép miệng nói : " Được thôi"

Thời gian nghỉ trưa Thịnh Hoan đi quảng bá thất tuyên bố Nhất Trung cuối tháng có trận bóng rổ với Nhị Trung, chỉ là chuyện ở đội cổ động tương đối khó xử, nếu nói công khai khẳng định sẽ có rất nhiều nữ sinh tới báo danh, tiêu chí không cần lớn như vậy, nhưng lại rất cần người, làm thế nào mới tốt đây?

Cuối cùng cô đi nhà ăn ăn xong cơm trưa, một mình ngồi giải đề, ngẫu nhiên đầu óc sẽ nghĩ đến chuyện của đội bóng rổ, để mà một phát tên trúng hai con nhạn, chắc đến ngày mai cũng chưa nghĩ được gì quá.

Thẳng đến buổi chiều sinh hoạt ngoại khóa xong, Thịnh Hoan mới nghĩ đến giải pháp mới cho đội cổ động viên, linh cảm đến đúng lúc cô nhìn thấy ban đặc biệt có tổ chức đánh cầu lông.

Cảm thấy chuyện này có thể như vậy, mỗi lớp cử một đại diện, sau đó thảo luận với nhau làm sao để tạo không khí, thống nhất như vây, ngày thi đấu bóng rổ hôm đó mới có trật tự, mà rốt cuộc mỗi lớp đều có phần.

Chủ ý trong đầu thành hình, Thịnh Hoan rất là hưng phấn, chạy đến văn phòng tìm từng chủ nhiệm nói một lần.

Tạ Đông hài lòng, dựng ngón tay cái nói:

- Thịnh Hoan không hổ là Thịnh Hoan.

Những lời này càng làm cô thêm chắc chắn.

Thẳng đến tiết tự học buổi tối, Thịnh Hoan còn đắc chí, làm cho Hứa Hạ một bên hết hồn, chỉ nghe được tiếng giấy cọ xát, sau cùng cũng không dám khen tặng.

Ngoài cửa sổ đen nhánh một mảnh, gió nhẹ không lạnh lắm, trong phòng ánh đèn huỳnh quang ấm áp chiếu xuống gương mặt xanh mét của Hứa Hạ.

Trong phòng học như thường lệ, các bạn học bài thật an tĩnh, vùi đầu vào làm, chỉ nghe được tiếng bút cùng tiếng giấy cọ cọ nhau, Hứa Hạ đến sau cùng cũng không dám khen tặng, không nhịn được mà hỏi:

- Làm sao mà tối nay tâm tình cậu tốt vậy a?

Thịnh Hoan ngừng động tác, cười cười đặt bút viết, "Ừ" nửa ngày mới nói:

- Không có gì, chỉ là tâm tình rất tốt thôi.

Cô cũng thường xuyên được Tạ Đông khen, loại khen tặng này không có gì mới lạ, chỉ là tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Cái loại tâm tình này, giống như là có chuyện quan trọng cần đi ra ngoài, bầu trời vốn dĩ đang mưa to bỗng nhiên nắng ráo, đại khái là như vậy.

Hứa Hạ " À" một tiếng, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Thịnh Hoan độ cong của khóe môi càng lúc càng lớn, mi mắt cong cong, lúc này giống như đề toán học đối với cô cũng không mấy khó khăn.

Đột nhiên có một mảnh giấy "Phốc " lên mặt bàn cô, bị phản lực làm nảy lên một lúc, cuối cùng mới an vị.

Cô ngẩng đầu nhìn khắp nơi đánh giá, nhìn xem là ai ném lại đây, kết quả không có chút manh mối nào, đành phải mở tờ giấy ra coi, mặt trên viết:

- Tớ thích cậu, Phó Hiển.

Sáu kí tự*, vô cùng đơn giản.

* Thật ra trong tiếng Trung từ " Tớ thích cậu" có bốn kí tự (我喜欢你).

Không biết là ai, lực độ không hề cân nhắc tốt, tự nhiên ném tới cô.

Hứa Hạ thấy động tĩnh, thò qua tới thấy rõ kí tự trong tờ giấy, hoảng hốt trong đầu " Tấm tắc" hai tiếng.

Thịnh Hoan nhíu lại mày sau một lúc lâu, từ từ đem tờ giấy xoa thành hình dáng ban đầu, quay đầu nhìn xuống.

Phó Hiển tựa lưng vào ghế ngồi, rũ mắt nhìn chằm chằm di động, ngón tay rất linh hoạt đặt trên màn hình khiêu vũ, hai chân cư nhiên đặt trên ghế của cô.

Bên cạnh là Chu Kỳ, tư thế không sai biệt mấy.

Cô dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai tiếng, đem mẩu giấy đặt ở mặt trên xong liền quay người tiếp tục làm bài tập.

Hồi lâu, cảm giác được bị bút chọc chọc ở sau lưng, Thịnh Hoan cắn nắp bút rồi tốt bụng dời ghế.

Chơi xong một ván game, Phó Hiển mới thu tầm mắt khỏi màn hình điện thoại, chậm rì rì đem tờ giấy mở ra, đặt ở trên mặt bàn, ném ánh mắt thắng lợi sang phía Chu Kỳ, khóe miệng khẽ dương lên, dùng bút chọc chọc người nào đó ở phía trước.

Thịnh Hoan nhấp môi, vừa làm xong một đề toán học không hề đơn giản, định tiếp tục giải đề Vật lý thì bị quấy rầy. Vốn dĩ sốt ruột, nhưng lại nghĩ người đằng sau là một lão đại, đánh nhau siêu lợi hại.

Không được nổi cáu, nổi cáu mất xinh, thế là đành đem bàn dịch lên phía trước.

Phó Hiển cười cười, đứng lên cong eo, ghé vào lỗ tai của Thịnh Hoan, không gần không xa, nói:

- Bạn học à, đang yêu thầm tớ sao?

Hô hấp ấm áp phả vào lỗ ta cô, mang theo hơi thở mát lạnh của thiếu niên, ngứa, Thịnh Hoan thân thể cứng đờ, hô hấp căng thẳng, lỗ tai bao gồm cả gương mặt đều đỏ.

Một giây sau, cô xoay người ra vẻ trấn định nhìn tên đầu sỏ gây tội, nhẹ giọng giải thích:

- Là người khác cho cậu.

Phó Hiển cười như không cười mà hỏi lại:

- Phải không?

- Chính là cậu mặt đỏ.

- Thoạt nhìn cùng con khỉ không khác nhau là mấy, bất quá đáng yêu lạ.

Tác giả có lời muốn nói: Khom lưng cảm tạ.

Người đọc Quả Quả, tưới dịch dinh dưỡng 1.

Người đọc Hạ lạnh?, tưới dịch dinh dưỡng 5.

Ái các ngươi quá moah moah.

Một nam sinh không biết xấu hổ, không bao giờ cười với nữ sinh nào, lại đang cười thối với cô, không có chút liêm sỉ nào. Thịnh Hoan sắp khùng tới nơi.

Lão đại không hổ là lão đại, chính là cùng người khác không giống nhau.

Được rồi.

Tiết thứ ba của ngày thứ sáu cuối cùng cũng kết thúc, tiếng chuông khóa kêu vang, giáo viên đều đi rồi, cửa phòng học của ban nhất vây quanh vài nam sinh cá biệt, xô xô đẩy đẩy, hướng trong thăm hỏi, giọng không nhỏ:

- A Hiển, Chu Kỳ, Thanh Siêu ban ba các ngươi chạy thật nhanh a.

Chu Kỳ nghe tiếng. " Tới tới". Nói xong đẩy đẩy Phó Hiển đang ngủ bên cạnh, lại quay đầu đẩy Thành Siêu bàn sau, " Đừng ngủ".

Phó Hiển xem như chẳng hề để ý.

Viên Thành Siêu sau khi tỉnh lại, đứng lên lười lười duỗi eo, liếc Chu Kỳ một cái, từ cửa sau đi ra ngoài.

Chu Kỳ tức giận nhìn Phó Hiển một cái, sau đó lại dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ đi lên bục giảng, nhặt phấn viết, sau đó bẻ thành từng mảnh nhỏ hướng về phía Phó Hiển mà ném tới.

Một mảnh lại một mảnh.

Kết quả đều không chuẩn, trên cơ bản đều ném đến bàn Thịnh Hoan, thậm chí trên người, trong lòng ngực.

Thịnh Hoan nhìn đến nụ cười xin lỗi của hắn, ngược lại cảm thấy hắn rất thiếu đòn, đem bút đập xuống bàn, nổi giận đứng lên:

- Chu Kỳ, cậu đủ chưa?

Chu Kỳ tay chắp lại, chớp chớp đôi mắt nhìn Thịnh Hoan, khẩn cầu tha thứ.

Chung quanh nháy mắt an tĩnh, lực chú ý đều dồn về đây.

Trong mắt các bạn học, cô là học bá lớp trưởng, tính cách tốt, tính tình cũng tốt, kiên nhẫn, chính là ngày thường không tì vết.

Còn chưa bao giờ nổi đóa đến mức như vậy.

" Ai làm cậu tức giận?", giây lát sau, một âm thanh phẫn nộ lớn hơn truyền đến, lão đại bàn sau bị đánh thức rồi.

Chu Kỳ vội vội vàng vàng từ trên bục giảng chạy xuống, cợt nhả:

- Lớp trưởng, là tớ sai rồi, tớ nhỡ tay.

Sau đó tay tùy tiện đặt trên vai Phó Hiển, tự phân minh:

- Đừng bực, đừng bực , bớt giận, không phải là tớ kêu cậu sao, cậu lúc tỉnh giấc thật sự là đem người ta ra hù chết, thật muốn nghỉ chơi với cậu.

Ra phòng học, thân ảnh hai người ngày càng xa.

Một đoạn nháo nhỏ liền nhanh chóng qua đi, các bạn học khôi phục lại bộ dáng lúc đầu.

Hứa Hạ vỗ vỗ ngực, sao lại đem trái tim nhỏ của ta đùa giỡn vậy a, cô nghiêng người sang phía Thịnh Hoan, nhỏ giọng nói:

- Tớ cảm thấy như là Phó Hiển đang giúp đỡ cậu a.

Thịnh Hoan tiếp tục cầm bút giải đề, không đáp lời.

Hứa Hạ vừa cắn bút vừa nói:

- Hai tiết vừa rồi hắn còn nghịch tóc cậu - Nói xong còn ái muội chớp chớp mắt.

Ai.

Cô cũng có chút mỏi mệt.

Thịnh Hoan cũng không biết từ bao giờ đã bị tên lão đại này để ý, nhưng thật sự cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ cái đề tài này, ngẩng đầu hỏi:

- Đại Vãn sao mấy ngày nay không tới trường học.

Hứa Hạ nói:

- Mới có hai ngày đi, dù sao cậu ấy cũng sẽ thi vào Học viện Điện Ảnh, không đáng ngại.

- Đáng ngại thật ra là tớ.., không phải chúng mình... là tớ.......- Đề tài này thật bi thương.

- Thành tích của cậu đâu hề kém- Thịnh Hoan dừng bút, vỗ vỗ vai cô an ủi - Ngày thường nếu như ít xem tiểu thuyết, truyện tranh, ít đi bát quái lại, thành tích sẽ khá lên đấy.

Hứa Hạ " Hứ " một tiếng:

- Còn đâu máu gà của tớ.

- Chậc chậc.

Thịnh Hoan lắc đầu tiếp tục làm bài tập.

Sáng nay lầy ở trên giường một tí, không ăn bữa sáng lại vội vã chạy đến phòng học, đến tiết bốn bụng Thịnh Hoan đã bắt đầu đình công rồi.

Cuối cùng hết một tiết, cô đứng lên, khó được một lần tích cực như Hứa Hạ xuống căn tin ăn.

- Từ từ- Hứa Hạ nói- Cậu gấp như thế làm gì, còn sớm chán.

Lại một câu theo style Thịnh Hoan:

- Đem thời gian lãng phí ở trên đường, không bằng ở trong lớp giải bài tập.

Thịnh Hoan:".................", đem ghế phía trước di chuyển, nhường đường cho Hứa Hạ.

Cô cười nhạt, đứng tránh sang một bên, bỗng bị người nào đó giữ chặt, một cỗ khí nóng nực vây quanh, mang theo nhiệt lượng lớn.

Cô vừa quay đầu nhìn thấy, là Phó Hiển.