Chương 464

“Kịch!”

“Kịch!”

“Kịch!”

Tiếng sập cửa xe liên tiếp vang lên.

Những tên lưu manh này, tên nào cũng tỏ ra rất nghiêm túc.

Sự xuất hiện của chúng cũng khiến những người đến xin việc xung quanh sợ chết khϊếp.

Mọi người lần lượt né tránh.

Chu Hạn Văn không ngờ tên Mã Vĩ Tài này lại thật sự có thể gọi được nhiều người đến vậy.

Hắn lập tức đưa tay vỗ mạnh lên vai Triệu Xương Hà: “Khá lắm, khá lắm, cậu gọi tên này đến được đấy!”

Triệu Xương Hà nhân cơ hội vội nịnh nọt: “Hắn là cái rắm gì chứ! Thắng ranh này có thể gọi nhiều người đến như vậy cũng là nhờ mặt mũi của cậu Chu”

Câu nịnh này khiến Chu Hàn Văn rất thoải mái.

Hắn đã bắt đầu tưởng tượng, lát nữa hắn sẽ băng qua đám người này như một đấng cứu thế giáng lâm.

Hắn muốn Hứa Mộc Tình sùng bái hẳn như một tín đồ!

Hôn lên ngón chân của hắn!

Hiến dâng tất cả những gì cô có!

“Hư hư hư, ha ha ha ha…”

Nghĩ đến những điều tuyệt diệu, Chu Hạn ‘Văn bật cười lớn trong xe.

“Ha ha ha ha, sợ đến ngu người rồi chứ gì, đây đều là anh em của ông đây:’ Mã Vỹ Tàu ngoắc mấy tên đầu sỏ đang đi đến Những tên này, tên nào cũng mặt mũi hung ác!

Khuôn mặt dữ tợn!

“Bây giờ nếu chúng mày quỳ xuống đập đầu thì vẫn còn kịp!”

Tuy nửa khuôn mặt Mã Vĩ Tài đã sưng vù, nhưng hản vẫn rất hống hách.

Xứ mù thẳng chột làm vua.

Hiện giờ trật tự của thế giới ngầm ở Thượng Hải vân đang trong quá trình xây.

dựng, những tên đầu sỏ như Mã Vĩ Tài lũ lượt liên kết với nhau.

Một mặt họ dùng những thủ đoạn xấu xa xảo quyệt để kiếm chác.

Mặt khác lại giơ cao lá cờ Cam Hưng Bá và Liễu Bạch để thu nhận đàn em.

Lúc này, Mã Vĩ Tài và mấy tên đầu sỏ vừa vung tay.

Đám người này đã hành động!

Một bước.

Hai bước.

Đám đông này khí thế bức người ập đến!

Mã Vĩ Tài dẫn đầu: “Cho chúng mày một cơ hội cuối cùng”

“Quỷ xuống xin thai”

Mấy trăm người đồng loạt hò hét!

Sắc mặt Hứa Mộc Tình khẽ thay đổi, cả người cô đều nép vào lòng Lý Hàng.

Trong xe, Chu Hạn Văn nhìn thấy động tác này của Hứa Mộc Tình, hản đấm mạnh lên mặt Triệu Xương Hà!

“Gϊếŧ chết thäng kia cho tao! Gϊếŧ chết hản!”

Chu Hạn Văn điên tiết!

Chu Hạn Văn gầm gừ!

Phụ nữ của hắn sao có thể cho người đàn ông khác chạm vào!

Triệu Xương Hà vội mở cửa xe, ôm khuôn mặt bị đánh đau nói với Mã Vĩ Tài: “Còn ra vẻ gì nữa, lên cho tao, đánh chết chúng nói”

“Anh em, lên! Bẻ gãy tay chân chúng nó!”

“Gϊếŧ!”

Trận chiến hết sức căng thẳng!

“Ồn cái gì mà ồn, con mẹ chúng mày rảnh quá không có gì làm, tự tìm cái chết à?”

Ngay lập tức!

Một tiếng quát lớn trấn áp tất cả!

“Rầm”

Cửa của căn phòng bên cạnh đột nhiên mở ra! Một người đàn ông vạm vỡ như tháp sắp bước ra.

Cam Hưng Bát!

Giây phút mấy trăm người này nhìn thấy Cam Hưng Bá, sắc mặt đột nhiên thay đổi!

Mấy trăm tên lưu manh côn đồ đứng thẳng tấp!

Khom lưng ngay ngắn chỉnh tề.

Đồng thanh hô lên: “Đại ca!”

Cam Hưng Bá tùy tiện phẩy tay.

Sau đó, hẳn đi đến trước mặt Lý Hàng, học theo dáng vẻ của mấy trăm tên đàn em sau lưng, cung kính gọi Lý Hàng một tiếng: “Đại ca: Đại… đại ca?

Mã Vĩ Tài sửng sốt.

Chu Hạn Văn cau mày.

Triệu Xương Hà đờ đẫn “Chuyện gì thế này? Chuyện này thế nào?”

Chu Hạn Văn gào thét trong xe.

Đây không phải là kết quả mà hãn muốn!

Chu Hạn Văn chỉ vào Triệu Xương Hà quát 1o: “Mày lập tức thêm tiền cho chúng nó”

“Mỗi đứa năm trăm ngàn, lập tức đánh gãy tay chân thằng kia cho tao!”

“Lôi hẳn đến trước mặt tao, tao muốn nghiền nát hắn rồi quăng xuống biển làm mồi cho cá!”