Chương 2-1

Ra tới đường lớn, tôi phóng xe thật nhanh... lúc nảy trong nhà Dì Lan tôi rề rà bao nhiêu thì bây giờ tôi thấy mình vội vả bấy nhiêu...

Tôi đi khá lâu vậy không biết Cảnh và Đức có chở kem kịp cho rạp hát không đây... Ngoài đường bây giờ thật là đông đúc, xuống tới chợ Bà Chiểu thì không thể nào tôi chạy nhanh được nữa... trên trời thỉnh thoảng một tia chớp nhoáng lên theo sau là tiếng sấm thật lớn... khí hậu thật oi bức như đang chuẩn bị cho một cơn mưa... Tôi tới đường Hai Bà Trưng thì trời đổ mưa nhẹ... tấp vào đường choàng vội tấm bạt plastic vào mình, tôi chạy về đến rạp Quốc Tế thì chẳng thấy mưa chút nào trong lúc khán giã chen chúc nhau từ chổ phòng bán vé ra tuốt tới ngoài đường... Đẩy được chiếc xe vào chổ dành riêng cho nhân viên rạp cũng muốn ngất ngư... Tôi định chạy một vòng xem các tủ kem bán còn hết thế nào thì gặp ngay Cảnh vừa vác thùng kem vào...

- A, anh Toàn phụ em một tay, đem thùng kem nầy lên tủ con Hạnh trên lầu 2 đi...

Vừa đi lên cầu thang tôi vừa hỏi Cảnh:

- Mọi việc bình thường không có gì chứ...

- Ngoài nầy thì không có gì... nhưng trong mình bị cúp điện rồi, Ông Cậu đang chạy về trỏng kiếm tụi Điện Lực, xin tụi nó mỡ điện lại... chớ cúp điện đêm nay thì ngày mai có mà chết... kem đâu mà giao cho người ta...

- Ngoài tủ con Hạnh các tủ khác đủ kem chứ... tôi hỏi Cảnh...

- An chí đi anh Toàn... em và thằng Đức chở đầy đủ cho tụi nó mà...

Thấy chúng tôi vừa nê thùng kem tới, Hạnh, cô bé bán chiếc tủ kem đông khách nhứt của rạp Quốc Tế mừng ra mặt...

- May quá, nếu trể chút là tới giờ giải lao em không đủ kem bán rồi...

Cảnh cười lớn...

- Em ưu tiên mà, sao lại trể được chứ... và hắn lia lịa đếm kem vào tủ...

- Vậy mày lo đi nha Cảnh, tao về hảng coi Cậu Ba có dặn gì không...

- Ừ, anh đi đi...

Tôi quay lưng bước trở xuống cầu thang, hơi vội vả vì tôi biết cũng sắp đến giờ giải lao... Bỗng tôi nghe có tiếng bước chân như chạy phía sau tôi... tôi nghĩ có người gấp hơn nên đứng nép vào một bên có ý nhường cho họ qua thì bước chân im bặt... quay nhìn lại thì không thấy ai... Tôi nghĩ không lẽ mình lại nghe lầm... cũng vừa lúc đó thì đến giờ giải lao khán giả ùa ra tứ phía... lại phải chen lấn tháo mồ hôi mới đẩy được chiếc xe ra đường...

... Tới giao lộ giữa các con đường Võ Tánh, Cống Quỳnh, Phạm Ngũ Lão... thay vì từ Phạm Ngũ Lão qua Võ Tánh ra CộngHoà để về hãng kem như thường ngày thì tôi thấy trên đường Võ Tánh xe cộ ùn tắc, chắc lại có tai nạn, nên tôi quẹo sang Cống Quỳnh ra Nguyễn Cư Trinh rồi Phát Diệm để về... Nhưng có lẽ nhờ vậy mà vừa tới đường Phát Diệm, tôi đã thấy Đức đang khó nhọc đẩy chiếc xe đạp bị bể bánh với thùng kem nặng trĩu chở ngoài sau... Tôi vòng xe qua...

- Đức...

- A, anh Toàn, may quá, phụ em chút đi... Đức cười, mặt méo xẹo...

- Còn phải nói nữa...

Tôi chống xe, bỏ thùng kem không của mình xuống, và mở thun ràng chuyển thùng kem của Đức qua xe mình... thùng kem của Đức từ xa cũng có thể nhận ra, vì nó dùng phẫm xanh phết xanh lè... Vừa kềm chắc chiếc xe cho tôi nâng thùng kem, Đức vừa làu bàu:

- Mẹ nó, con đường gì tối hù hà, không có một tên nào vá xe hết á, em đẩy muốn hụt hơi luôn...

- Ai biểu mầy lựa đinh mà cán chi, còn ở đó mà cằn nhằn... tôi chọc hắn...

- Xê, em tìm đâu có thấy cây đinh nào đâu nà...

- Đâm bánh xe mầy xong thì nó văng ra, chớ dính vô nữa làm gì chớ... - tôi cười lớn - thôi đi kiếm chổ vá xe đi, rồi về hảng phụ tụi nó... tao vô rạp bỏ thùng nầy rồi cũng về bển... ông trời hôm nay sao cứ gầm gừ hoài, chắc khuya nay mưa lớn lắm đó... ê Đức, có điện lại chưa mậy...

- Rồi anh Toàn, Cậu Ba về lo, có tiền là xong ngay mà hề hề...

Đức cũng cười thật tự nhiên, ràng thùng kem không của tôi lên xe đạp...

- Anh Toàn nè, khuya nay anh không về là lổ đó, Cậu Ba cho tiền nấu một nồi cà ri gà vô cùng hấp dẩn hi hi hi...

Vừa lên xe định vọt đi, nghe cà ri gà, mắt tôi sáng lên, và cái bụng hình như lại đang kêu... tôi chợt nhớ chiều giờ chỉ có 2 chén cơm trên nhà Dì Lan thấm tháp gì chứ...

- Ngu sao không về mậy...

Tôi cho xe chạy mà những gì trên nhà Dì Lan lại hiện rỏ trước mặt tôi... Nhưng tôi tự trấn tỉnh mình... không lẽ tôi lại thua phụ nữ... sợ cái gì chứ... cứ thử xem...

Vác thùng kem của Đức đi chia cho các tủ kem xong... xuất hát cũng gần vản, chỉ còn xuất chót lúc 10 giờ... chờ giải lao lúc 11 giờ coi kem đủ thiếu ra sao cho ngày mai là về nhà ngủ được rồi... nhưng chắc đêm nay tôi sẽ về ngủ bên hảng kem vì còn nồi cà ri gà đang đợi mà...

Tôi có 1 tiếng đồng hồ, không biết làm gì... tôi liền chạy lên phòng máy chiếu phim, vì phòng máy có gắn máy lạnh, có cái giường nằm cũng đỡ lắm, và cả 3 anh làm việc trên đó tôi đều quen... Tôi xô cửa bước vào, trong phòng chỉ có anh Dũng Hô thôi, còn Châu Đen, và Ngọc Nám (tên phía sau là để phân biệt hai người cùng tên hi hi hi) chắc đã về rồi...

- Kiếm chổ ngơi hả mậy... có bánh bao trong đó, ăn đi... hai thằng kia dông rồi... Dũng Hô nói ngay khi vừa thấy tôi...

- Đở quá vậy ta... cám ơn nha bồ tèo...

Tôi chộp cái bánh bao trên bàn và nằm lăn ra giường vặn mình một cái... Đả quá... Nhưng sao chỉ mới nửa cái bánh thôi mà mắt tôi như nặng trỉu, cơn buồn ngủ từ đâu ập tới vây kín lấy tôi... Và có lẻ tôi đi vào giấc ngủ mà miếng bánh chưa nuốt cũng không chừng... Bổng cánh cửa phòng máy chiếu lại mở... tôi cãm thấy có mùi thơm thoang thoảng... và một người con gái bước vào phòng...

... Tôi ngồi bật dậy trố mắt nhìn, phun luôn miếng bánh đang nhai trong miệng ra ngoài... người con gái mặc áo dài trắng tha thướt, tóc cột thành đuôi gà phía sau, hai tay ôm chiếc áo coat màu xanh trước bụng... vừa bước vào phòng đã nheo mắt nhìn tôi cười mĩm... trời ơi... khuôn mặt đó, nụ cười đó không phải đã ám ảnh tôi hai ngày nay sao... cô ta là Hoàng A.... cô ta là Ma... Tôi cố la to kêu anh Dũng Hô... nhưng cổ họng tôi khàn đặc, lưỡi tôi cứng đơ... nên âm thanh phát ra chỉ là những tiếng khò khè... hoà trong tiếng rè rè của chiếc máy chiếu phim... Phản ứng tự nhiên tôi lui vào sát thành giường khi cô gái mà tôi chắc chắn là hồn ma của Hoàng A. từ từ tiến tới chổ tôi...

- Anh Toàn, đừng sợ - cô ta lên tiếng thật dịu dàng - em không hại anh đâu, bộ không phải anh nói muốn làm quen với em sao...

Nói xong cô ta ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng kế bên giường của tôi, nhìn tôi với ánh mắt mà tôi nhớ là của tấm ảnh trên mộ bia và trên nhà của Dì Lan... Tôi đã hết đường lựa chọn, nhưng tôi chợt nhớ lại lời của Dì Lan... Hoàng A. là hồn ma lương thiện... Cố đè nén sự sợ hãi tôi lắp bắp...

- Cô ô ô ô ô ô...theooooo tôiiiiiiiiiiiiiii làmmmmmmmm gì ì ì ì ì ì ì....

- Em chỉ muốn làm bạn với anh thôi... Nói xong Hoàng A. đưa bàn tay trắng muốt ra trước mặt tôi...

- Bắt tay đi... Tôi sợ quá hét to lên.... Bớ ớ ớ ớ ớ...

và phóng xuống giường định chạy, nhưng chân tôi khụy xuống làm mặt tôi va vào cạnh giường đau điếng... Vừa lúc đó thì tôi nghe bên tai có tiếng Dũng Hô:

- Thức dậy, thức dậy đi Toàn, mầy mơ hả, sao la lớn vậy...

Tôi chợt tỉnh cơn mơ khi Dũng Hô nắm lấy vai tôi lắc mạnh và tát cho tôi một cái nên thân...

- Ma, có Ma đó anh Dũng...

Tôi lồm cồm ngồi dậy nhìn dáo dác quanh phòng...

- Mầy thiệt tình à Toàn... ma cỏ gì không biết nừa... tao có thấy gì đâu nè...

- Tôi nói thiệt mà... - chỉ tay vào cái ghế -... tôi thấy nó ngồi ở đây nè... nó đẹp...

Tôi định nói nó đẹp lắm nhưng nín bặt khi nhìn thấy nụ cười chế giểu của Dũng Hô... Gian phòng quả thật chỉ có hai chúng tôi và tiếng chiếc máy chiếu phim rè rè... Dũng Hô quay lưng bỏ đi về chổ canh chừng chiếc máy chiếu sau khi nói thêm...

- Mầy coi lại chuyện của mầy đi, đã giải lao rồi đó... ma với cỏ gì nữa chứ...

- Ồ, giải lao rồi hả, thôi chết... Tôi mở cửa phòng định bước ra, nhưng...

- Anh Dũng nè...

- Gì nữa mậy... Dũng quay lại nhìn tôi...

- Anh có ngữi thấy mùi gì không anh Dũng...

- Mùi gì... mùi gì mới được chứ... Dũng tiến lại gần tôi...

- Mùi thơm đó... lạ quá tôi không diển tả được...

Dũng phồng mủi hít một hơi dài...

- Tao có ngữi thấy mùi gì đâu... mùi hôi của mầy thì có... đi làm việc đi cha nội...

Thật lạ lùng khi tôi từ trong phòng ra đến cữa tôi vẫn còn cãm giác được mùi thơm của cô gái trong mơ nhưng tại sao Dũng Hô lại không cãm giác được gì... Tôi bước xuống những nấc thang, đi một vòng kiểm soát các tủ kem mà đầu óc tôi như lơ lững, những cô bé bán tại các tủ kem dặn dò gì tôi cũng chỉ ậm ừ... chắc họ cũng ngạc nhiên khi thấy hôm nay tôi khác hẳn với mọi hôm... vì ngay chính tôi bây giờ, tôi cũng không biết tôi có còn là tôi không nữa là họ...