Chương 5-1

Tại bải tập họp, tên CA phụ trách điểm danh kêu từng đội đi ra cửa... Đến đội 21 khi đếm đủ người, trước khi giao cho Quản Giáo hắn gọi lớn...

- Anh T V Lộc ở nhà làm việc...

Tôi nhìn chú Lộc bước ra khỏi hàng cũng vừa kịp thấy chú nhìn tôi gật đầu tỏ ý cám ơn...

... Ngày đầu tiên tôi đi làm trong đội 21 mọi việc đều thuận lợi... do đề nghị của chú Hải tôi được tên CA quản giáo đồng ý cho đi lấy củi đun bếp cải thiện đội... bếp nầy do Khang đảm trách, cung cấp nước uống trong thời gian lao động và lâu lâu thì luộc thêm rau ngoài chỉ tiêu giao nộp chia đều cho mọi người trong đội... nhưng chánh là lo trà lá cho tên Quản Giáo để hắn không chú ý hạch sách anh em...

Phạm vi lao động của đội dọc theo bờ suối, hầu như người trong đội ai ai cũng có đầy đủ đồ nghề để giăng câu, lợp cá... nên tương đối khẩu phần hằng ngày cũng khá hơn những đội nông nghiệp khác...

Khang đưa cho tôi một con dao "tông", loại dao rèn bằng nhíp xe rất bén chỉ vào bìa rừng xa xa và nói công việc của tôi là mỗi ngày khi đội đi làm, tôi vào rừng đó chặt củi về đủ cho Khang chụm là xong... Trước khi tôi đi hắn còn dặn:

- Anh Toàn kiếm loại bằng lăng hay cò ke chặt cho dể... em còn củi chụm vài ngày nữa lận... nhưng hôm nay ngày đầu anh cũng nên kiếm 1 cây vác về để tên Quản Giáo không thắc mắc... vài bữa hắn không còn để ý thì tha hồ mình muốn làm gì thì làm... Nhớ canh về cho kịp trước giờ đội nghĩ nha...

Tôi nghe lời Khang xách con dao vừa định đi... thì chú Hải sau khi phân công cho mọi người xong bước lại dặn dò thêm:

- Ngày đầu, Toàn về sớm chút nha...

- Dạ, chú Hải an tâm đi...

... Tôi vác cây cò ke về đến đội thì vẫn còn sớm, tôi chặt khúc và chẻ nhỏ ra phơi khô cho dể chụm... loại cò ke thường không có mắt nên chẻ cũng dễ dàng thôi... Tên Quản Giáo đứng nhìn tôi làm có vẻ hài lòng lắm, hắn nói gì đó với chú Hải và cả hai cùng cười...

Khi tập họp cho đội về chú Hải nói nhỏ với tôi:

- Thằng khỉ đó nói, mầy khoẻ như vậy đội khỏi lo thiếu củi chụm trong mùa mưa nầy rồi...

Tôi nghĩ mình cũng may mắn được sinh hoạt trong đội của chú Hải... thôi thì phó cho con Tạo xoay vần... Khi đội vừa vào trong cỗng trại, tôi đã thấy chú Lộc đứng trước sân chờ...

- Ê Toàn, cám ơn mầy nha...

... Vẻ mặt hớn hở và sự vồn vã đặc biệt của chú Lộc đối với tôi làm một số người trong đội quay lại nhìn... tôi đánh trống lãng...

- Chú Lộc nầy có gì đâu mà cám ơn hổng biết nữa...

Chú Lộc như hiểu ý tôi bỏ đi vào nhà sau khi nắm bàn tay đưa ngón cái lên ý nói tốt đẹp... và đêm đó chú kể tôi nghe, không biết ai báo cáo mà tụi CA cố tìm cho được cuốn tập bài hát chú đã chép hết những bài nhạc mà chiến hữu của chú đã sáng tác qua các trại từ Bắc vào Nam... cuốn tập nhạc đó chú xem như sinh mạng của mình vì theo lời chú có nhiều tác giã đã chết trong những nhà tù miền Bắc... Tôi dặn chú hãy cẩn thận vì tụi CA chưa tìm được chưa chắc gì chúng chịu bỏ qua, nhất là đừng lộ chuyện tôi báo trước cho chú...

- Mà Toàn nè, sao mầy biết tụi nó sẽ xét đồ tao vậy Toàn?

Tôi cười vì biết chắc trước sau gì chú Lộc cũng hỏi tôi câu nầy...

- Có nhiều chuyện cháu cũng không biết phải giãi thích sao nữa...

- Phải có ai đó báo cho mầy không?

- Ai đâu... tôi giả bộ ngạc nhiên...

- Tao nghĩ không phải vô cớ mà thằng Khang với thằng Tư nói mầy đánh lộn với ma đâu...

- Chú nghĩ sao thì sao đi... có điều đừng nói bậy bạ, tụi CA hỏi thì cháu không biết đó nha...

Và quả nhiên chú Lộc thật kín miệng, chuyện tôi quen với hồn ma cô gái tên Hoàng A. trong đội chỉ có chú, Tư và Khang là biết rỏ còn chú Hải có thể chỉ biết lờ mờ nhưng chú không bao giờ hỏi tôi vì tôi biết chú theo Công giáo không tin những chuyện ma...

Thời gian rồi cũng qua mau, sau nầy mỗi khi ăn cơm Khang và Tư thường xúc thêm 1 chén cơm nữa cho Hoàng A. mà theo lời chúng thì nàng luôn giúp cho chúng được những gì chúng cầu xin... như câu được nhiều cá, rau quả cải thiện của chúng không còn bị gia đình của tụi CA trại hái trộm... và bản thân tôi, nếu không có chuyện gì cần báo cho tôi biết, hàng tháng cứ đúng ngay ngày rằm, trời không mưa là Hoàng A. hiện ra thật rỏ ràng dưới ánh trăng trước mắt tôi... Qua hàng song cửa tôi nhìn nàng bay nhảy vui đùa trên những hàng cây so đủa trồng trong sân trại và khi xa xa có tiếng gà gáy sáng thì nàng đến gần bên cửa cười với tôi trước khi biến đi...

... Càng ngày tôi càng nhìn thấy Hoàng A. rỏ ràng hơn, y như một người thật bằng xương bằng thịt, khi nàng đứng gần cửa sổ tôi không còn cãm thấy hơi lạnh như những lần trước mà chỉ có mùi hương thơm thoang thoảng... và khi nàng biến đi, một cảm giác nhớ nhung thật lạ lùng tràn ngập trong tôi...

Thời gian gần đây mọi người trong trại lên tinh thần rất nhiều trước tin tức những sĩ quan của chế độ cũ sẽ được đi định cư tại Hoa Kỳ... tuy bọn CA trại luôn luôn cải chính... Nhưng dù chúng có nói gì đi nữa, bàn bạc những tin tức nầy là món ăn hàng ngày không thể thiếu của mấy chú ở đây và tôi cũng không ngoại lệ... Tôi định khi nào gặp được Hoàng A. sẽ hỏi nàng cho rỏ... Để trấn an làn sóng bàn tán xôn xao... bọn CA trại đã tổ chức cho các đội luân phiên ở nhà để học chính trị... mà chúng tôi thường nói là đi nghe vẹt nói tiếng người... Một hôm vì phải đi xa chút để chặt củi... tôi bị mắc mưa lạnh run khi về đến đội... Tuy được Khang đốt lữa hơ và một tô cháo cá ấm bụng... nhưng đêm đó tôi cảm thấy hơi nhức đầu nên đi ngủ sớm... Không biết được bao lâu, tôi tỉnh giấc vì nghe có tiếng khóc rấm rức bên mình... Tôi thấy mình đang nằm trên chiếc chỏng tre trong nhà lô của đội, bếp lữa than vẫn đỏ hồng dù rằng hồi chiều tôi thấy Khang dội nước tắt ngấm... nên trong nhà đủ ấm khi bên ngoài trời vẫn rả rích mưa... Hoàng A. đang ngồi trên chiếc ghế Khang thường ngồi, đầu cúi xuống đôi vai run run... Tôi nhỏm dậy...

- Hoàng A....

Nàng ngước mặt lên nhìn tôi... tôi thấy rỏ ràng mắt nàng vẫn còn long lanh ngấn lệ...

- Có chuyện gì... sao cô khóc vậy...

Không trả lời tôi, nàng cúi xuống nhìn vào bếp lữa... Tôi thấy đôi môi nàng hơi hồng, không biết có phải vì phản chiếu của than đỏ hay không... Nàng y hệt như một người bằng xương bằng thịt và những cãm giác lúc nào đâu bỗng cuồn cuộn trong tôi... tôi ước gì...

- Không phải anh có chuyện muốn hỏi em hay sao... nàng nói mà vẫn nhìn vào bếp lữa...

- Tôi... tôi...

- Có những chuyện em không thể cho anh biết được... nhưng... nàng bổng tức tưởi... chúng mình không thể gặp nhau nữa rồi...

- Sao không gặp được chứ... cô định bỏ tôi sao... Tôi hoảng hốt...

- Em có muốn như vậy đâu, vì... nàng định nói gì đó nhưng nín bặt...

- Em hiện giờ không có ai là người thân bên cạnh ngoài anh... nhưng anh Toàn ơi... anh có biết không... ngày trước vì uất ức bị chết oan em đã trốn không chịu đi đầu thai... và lần nầy em cũng đã định trốn nữa vì em muốn theo anh... nhưng mai nầy nơi anh đi em không thể nào theo anh được...

- Tôi đi... mà đi đâu chứ... gia đình tôi ở đây mà... tôi không đi đâu...

- Anh không đi cũng có được đâu... tất cã đều do Thượng ân sắp đặt... Thượng ân thương xót em, cho em ân huệ gặp anh lần cuối... nếu lần nầy em không đi đầu thai thì em không còn cơ hội nữa...

Nói xong Hoàng A. lại rấm rức khóc... Cầm lòng không được, tôi tiến tới định ôm nàng... Hốt hoảng nàng đứng bật dậy lùi lại...

- Anh Toàn ơi đừng làm em yếu lòng lại cải lệnh Thượng ân...

Bỗng nàng nghiêm sắc mặt nói một hơi khi nghe xa xa có tiếng gà gáy sáng:

- Anh phước to số lớn, gia đình sum họp... một mai nếu gặp được Ba Mẹ em thì sẽ thữ xem mình có được chữ duyên không... còn bây giờ thì mọi việc trước mặt đã hanh thông... anh hãy an tâm... dù em không ở bên anh nhưng đừng bao giờ quên em nha anh Toàn... em đi đây...

Cùng với tiếng nói bóng nàng mờ dần... tôi phóng đến chụp lấy tay nàng kéo lại...

- Hoàng A.... em.... tôi nắm được bàn tay nàng, bàn tay hơi ấm khác hẳn những lần trước lạnh như băng... và trước khi nàng tan như sương khói, tôi thoáng thấy môi nàng điểm một nụ cười mản nguyện... Tiếng "em" đầu tiên chắc cũng là cuối cùng tôi gọi nàng tắt nghẹn, khi tôi giựt mình thức giấc vì một tay tôi bị chú Lộc đè chặc lên tê cứng...

... Tôi thu hết sức rút được bàn tay ra khỏi lưng chú Lộc làm chú cũng thức dậy luôn... chú trở mình và càu nhàu...

- Mầy làm gì mà suốt đêm cứ lãm nhãm và quơ tay chân lung tung... tao phải đè cái tay mầy mới ngủ được chút đó... hôm nay mầy sao vậy Toàn...

Tôi không còn lòng dạ nào trả lời chú Lộc khi khuôn mặt đầy nước mắt của Hoàng A. và những lời của nàng vẫn còn văng vẳng... nhưng tôi có thể làm gì cho nàng được đây...

- Hoàng A. ơi... em hãy an lòng đi, cho dù em chỉ là một hồn ma nhưng sau nầy như thế nào, ở đâu... anh sẽ không bao giờ quên em...

Thấy tôi im lặng, chú Lộc tưởng tôi giận, chú vả lả:

- Giận tao hả mậy, xin lổi nha... ngủ thêm chút đi...

- Ngủ gì nữa... gần sáng rồi chú không thấy sao...

- Ê mà tao hỏi thiệt mầy nha Toàn... mầy chiêm bao thấy gì mà lãm nhãm hoài... tao lắng nghe mà chẳng nghe được cóc gì hết...

Tôi chưa trả lời thì chú tiếp luôn:

- Thấy cô ấy hả...

- Ừ... nhưng tại chú làm mất hứng hết trơn hà...

- Tao... chú dở mùng ló đầu qua... tao làm gì chớ...

- Thì chú đè cái tay tôi tê cứng... làm sao mà nắm tay cô ấy được chứ..

Chú Lộc cười hề hề...

- Ô, thiệt vậy hà...

- Giởn với chú thôi, chứ....

Tôi chưa nói hết câu thì tiếng kẻng báo thức đã nỗi lên ròn rả... Mọi người trong buồng lục đυ.c thức dậy vừa xếp mùng mền vừa ngạc nhiên nói với nhau:

- Ủa, sao hôm nay báo thức sớm hơn nửa tiếng vậy... chỉ mới 6 giờ rưởi sáng mà...

- Chắc là có chuyện gì rồi...

- Hỏng lẻ hôm nay có đợt thả...

- Có lý lắm đó nha... vì cả năm nay chưa có đợt thả nào mà...

Mọi bàn bạc bây giờ đều xoay chung quanh đề tài nầy... và càng hồi hộp hơn khi tên Thi Đua đến cho chú Hải hay là hôm nay đội phải tập hợp ra bải sớm hơn nữa tiếng để nghe Ban Giám Thị trại nói chuyện...

Và đúng như dự đoán của mọi người... Ban GT trại đã đọc danh sách thả ra khỏi trại hơn 200 người... đội 21 của chúng tôi 23 người...mà đa số là các chú Sĩ Quan... chú Lộc cũng như hai bác Tùng và Cán có trong số nầy...