Chương 13: Giông bão che chở

Gương mặt Lam Thành con trai cả của Lam Sâm chủ cô nhi viện hiện ra ,hắn ta năm này 20 tuổi không học hành nghề nghiệp chỉ ăn chơi đàn đúm ,tìm vui trên cơ thể phụ nữ dưới sự dung túng của Lam Sâm .

Lam Sâm bề ngoài luôn tỏ ra mình là người đàn ông hiền lành lương thiện, nhưng thực chất là một con quỷ da^ʍ ô, biếи ŧɦái cùng bệnh hoạn, nhận nuôi các bé gái để chờ chúng lớn trổ mã thì biến chúng thành nô nệ tìиɧ ɖu͙© cho hắn, nghe lời thì không sao không nghe lời thì hắn bày trò hãʍ Ꮒϊếp, đánh đập rất dã man, nhưng không ai dám lên tiếng hay bỏ trốn bởi nếu hắn phát hiện được sẽ nhốt vào nhà kho đánh cho tới chết rồi đem chôn dấu ở sau núi.

Hắn để Dì Lệ bảo vệ, bao bọc cho cô là vì hắn còn nể tình thế lực đằng sau của bà, sau này còn muốn nhờ vả.Còn nếu không thì có lẽ cả Dì Lệ và Diệp Thư Anh đều không còn mạng lâu rồi.

Tính cách của Lam Thành được thừa hưởng trọn vẹn của một người ba ác nhân thất đức.

Giờ phút này Lam Thành bộc lộ rõ là một tên cầm thú, dùng ánh mắt si mê cùng biếи ŧɦái chiếu lên cơ thể co ro của Diệp Thư Anh,Diệp Thư Anh sợ hãi co người lại hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào hành động của Lam Thành.

Anh ta quay lại khép cửa lại, từ từ đi tới chỗ Diệp Thư Anh đang ngồi vừa đi vừa dùng giọng điệu biếи ŧɦái nói với cô :

_ Tiểu Anh, anh thích em từ lâu lắm rồi đó, hôm nay em cho anh, rồi mai anh xin ba mẹ cưới em được không?

Thư Anh toàn thân run rẩy, cô thực sự rất sợ hành động này của Lam Thành,sự sợ hãi đã ngấm vào trong xương tủy chỉ cần nhìn thấy toàn thân đều nổi da gà.

Hắn ta đã không ít lần dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào bao đứa bé ở cô nhi viện này, đã từng làm nhục hãʍ Ꮒϊếp mấy bạn bằng tuổi cô ở đây, tất cả cô đều tận mắt chứng kiến, có người thì sau khi bị hãʍ Ꮒϊếp sẽ ngoan ngoãn nghe theo hai cha con họ, muốn làm gì cũng chấp nhận, nhưng cũng có người sau khi bị hãʍ Ꮒϊếp đã treo cổ tự tử.

Rất may mắn Thư Anh được sự bảo vệ của Dì Lệ nên chưa từng bị Lam Thành sàm sỡ, chỉ là vẫn không tránh thoát khỏi tên biếи ŧɦái, bệnh hoạn này, đêm nay hắn ta tìm đến Thư Anh sau khi Dì Lệ rời đi.

Thư Anh cất giọng van xin :

_ Cầu xin anh tha cho tôi, tôi cầu xin anh.



Cô vừa nói vừa lùi vào sát tường,nhưng tên ác quỷ mang gương mặt người này nào có nghe cô nói, hắn tiến lại gần hơn nhìn Thư Anh run rẩy đầy thích thú :

_ Thú vị lắm, em cứ run rẩy như vậy tôi càng hưng phấn, đêm nay xem ai bảo vệ được em, cho dù có bị tôi hϊếp chết cũng không có một kẻ nào biết cả hahaha...

Thư Anh có ý muốn chạy cô cao giọng :

_ Dừng có đυ.ng vào tôi, tên khốn, đồ biếи ŧɦái bệnh hoạn ,nếu anh động vào tôi, tôi sẽ la lên, sẽ kiện anh tội ức hϊếp con gái dưới 16 tuổi đó.

Lam Thành nghe thế bật cười lớn ,giọng cười man dợ và quỷ dị, hắn ta lao nhanh tới chỗ Thư Anh tóm lấy cổ chân mảnh khảnh mềm mại của cô rồi giật mạnh về phía hắn giọng nói mang tà ý du͙© vọиɠ nồng đậm :

_ La lên đi, la lớn lên xem có ai dám tới cứu mày không? kiện à? được ngày mai hầu tòa cùng mày xem kẻ nào chiến thắng, còn bây giờ thì ngoan ngoãn nằm im rêи ɾỉ dưới thân tao,để tao thấy sự dâʍ ɭσạи của mày, con khốn.

Thư Anh lúc này cá chết lưới rách cô vùng chân còn lại đạp trúng mặt hắn, hắn ta bất ngờ bị đau liền buông chân cô ra, thoát khỏi gọng kìm Thư Anh muốn chạy ra cửa để chạy trốn nhưng đi được mấy bước mái tóc dài bị hắn ta túm lấy kéo ngược lại, da đầu tê dần, đau đớn Thư Anh hét lên :

_ Buông tôi ra, buông tôi ra, bỏ bàn tay bẩn thỉu khỏi người tôi, tên bênh hoạn, loài cầm thú. Cứu, cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với có ai không.

Lam Thành nghe thế thì thú tính càng bùng lên mãnh liệt hắn ta tóm eo cô nhấc bổng lên ném cô lên chiếc giường trực tiếp đè cả thân hình cao lớn lên thân hình bé nhỏ của cô.du͙© vọиɠ dâng lên khiến giọng hắn ta khàn đi :

_ Nào bây giờ tao xem.mày chạy nổi không, con điếm.

Thư Anh biết sức mình không chống lại được sức mạnh của một con quỷ khát dục như hắn ta, nhưng cô không cam lòng bị một tên cặn bã của hắn chạm vào người mình không bỏ cuộc cô vẫn cao giọng :



_ Cứu tôi với. ..có ai không cứu tôi với.

Nhưng đáp lại lời cô là tiếng giông bão gầm gào, sấm chớp đì đoàng xé toạc mọi hy vọng thoát khỏi tên cầm thú này của cô.

Lam Thành coi lời của cô như không khí, hắn càng tức giận với thái độ phản kháng của cô đưa tay xé toạc phần ngực áo của Thư Anh, mặc cô dẫy dụa, làn da trắng nõn như tuyết hiện ra, bên dưới ẩn hiện đôi hòn ngọc tròn đầy non mềm, không kiềm chế được hắn ta trực tiếp cúi đầu ngục mặt mình vào nơi khiến hắn ta thèm khát bao năm qua hắn hôn điên cuồng lên phần da thịt lộ ra của cô , con mắt nhìn người của hắn quả không sai dù đã ngủ với hàng trăm người phụ nữ nhưng hắn chưa từng gặp người thiếu nữ nào mang vẻ đẹp như cô cả, vẻ đẹp thuần khiết trong sạch, khiến hắn không kiềm chế nổi.

Lúc này Thư Anh gần như sắp tuyệt vọng, nước mắt dàn dụa hai bên má, đôi mắt đẹp như vì sao trời giờ đây toàn là thống khổ tuyệt vọng.Lúc cô muốn cắn lưỡi mình tự vẫn thì tay cô chạm phải chiếc bình thủy tinh ngâm thảo dược của Dì Lệ để ở đầu giường, ý trí muốn thoát khỏi tên cầm thú lại được lóe lên.

Trong lúc hắn ta đang si mê hôn cần cổ mịn màng của thiếu nữ, ánh mắt u mê không phòng bị, hơi thở nồng đậm mùi dâʍ ɖu͙©, thấy cô nằm im hắn thầm nghĩ cuối cùng cũng chịu nghe lời nhưng nửa phút sau :

_ Choang,

Tiếng thủy tinh vỡ vụn, Diệp Thư Anh dung hết lực bình sinh còn sót lại cầm bình thủy tinh đập thật mạnh vào sau đầu hắn, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngất lịm, dòng máu đỏ chói mắt chảy xuống ướt đẫm ngực áo của Thư Anh.

Cô không kịp nghĩ nhiều vội hất mạnh Lam Thành ra chạy xuống giường với lấy chiếc balo Dì Lệ sắp sẵn treo ở gần cửa ra vào.

Mở chốt cửa Diệp Thư Anh mặc kệ đôi chân trần lao ra khỏi cô nhi viện mặc cho mưa to gió lớn lạnh buốt quất lên thân hình nhỏ bé , mặc cho tiếng sấm chớp không ngừng vang lên, con đường đi tới chạm xe tối đen như mực nhưng cô vẫn cố gắng chạy, chạy trốn khỏi nơi đáng sợ khủng khϊếp đó.

Đường trơn chân cô rớm máu do vấp vào những viên đá ven đường khiến cô té ngã, nhưng lúc này cô khát khao được tự do được sống một cuộc đời mới thoát khỏi nơi địa ngục tăm tối này .

Cô lại mạnh mẽ đứng lên chạy tiếp hòa vào màn mưa như thác đổ gột rửa tấm thân suýt chút nữa bị người ta vấy bẩn, và cũng chính cơn giông bão này đã bao bọc che trở cho cô thoát khỏi hai cha con cầm thú kia.

Giông bão thét gào như đang trách móc những kẻ cậy mình có tiền có quyền ức hϊếp những cô gái yếu đuối bắt họ làm công cụ mua vui cho mình.