Chương 34: Ngoại truyện 4

Tôi nghe mà như không tin vào tai mình, tôi mở to hai mắt nhìn Trà chằm chằm, miệng ú ớ nói không ra câu.

Chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, bước đi này của Trà… tôi thật sự không lường trước được. Nhưng mà tϊиɧ ŧяùиɠ đông lạnh không phải là thứ dễ mua, Trà làm sao?

Như là hiểu được những gì tôi đang nghĩ, Trà khẽ cười:

– Chắc chị đang nghĩ em lấy được tϊиɧ ŧяùиɠ bằng cách nào đúng không? Thật ra thì cũng không khó, em từng nghe anh Hưng và anh Trực nói chuyện trong tiệc sinh nhật của chị Chi… anh Trực là phi công sợ rủi ro nghề nghiệp nên đi gửi giống, anh ấy rủ cả anh Hưng đi cùng…

Chuyện gửi giống này tôi biết, Quân Trực có lần từng nói với tôi. Vì tính chất công việc của anh hơi đặc thù, nếu lỡ như có tai nạn xảy ra, phần trăm sống xót của anh sau tai nạn là con số 0 tròn trĩnh. Vì nghĩ lo cho mẹ ở nhà, anh quyết định đi gửi giống. Mà cũng không riêng anh, rất nhiều người trong nghề đều làm giống anh. Cả anh Hưng cũng có đi gửi nhưng ông anh của tôi vì sợ ăn chơi quá mức về già muốn sinh con mà sợ không được nên đi gửi chứ chẳng phải do rủi ro nghề nghiệp gì cả.

Tôi trấn an lại tinh thần mình, nhìn Trà, tôi có chút ngập ngừng hỏi:

– Cô làm bằng cách nào? Cô mua chuộc người trong bệnh viện à? Tϊиɧ ŧяùиɠ đông lạnh làm sao dễ dàng để cho cô mua được?

Trà nhìn tôi, cô ấy xoa xoa hai đầu ngón tay biểu hiện ý có tiền là có tất cả. Giọng điệu cô ấy có chút hân hoan:

– Em không mua được từ bệnh viện nhưng em mua qua “chợ đen”. Chị biết “chợ đen” là gì rồi đúng không, không có gì trên cơ thể con người mà ở đây không có. Vừa hay trước kia chị gái em có cặp với một ông chuyên giao dịch tϊиɧ ŧяùиɠ cho các cặp vợ chồng hiếm muộn. Mà chị em chết thì để lại cho em rất nhiều tiền, phải nói là vô cùng nhiều tiền… em bỏ ra một chút là mua được ngay ấy mà…

Nói tới đây, cô ấy lại cười đểu:

– Chỉ tiếc là… em đoản mệnh giống chị gái của mình… chưa tròn 30 đã sắp không qua khỏi.

Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi… tôi hiểu hết mọi chuyện rồi….

Cả tôi và Trà đều im lặng nhìn nhau, thật tình tôi không biết phải nói cái gì. Có thể là tôi bị sốc, sốc đến mức đầu óc không kịp nghĩ được chuyện gì để hỏi. Mua tϊиɧ ŧяùиɠ, lần đầu tiên tôi nghe đến, đúng là ở trên đời này, cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Trà không có gì ngoài tiền, cô ấy vậy mà mua được giống của chồng tôi. Tài thật!

Mãi hơn mấy phút sau, tôi mới kịp tiêu hóa thông tin mình vừa nghe. Tôi nuốt nước bọt vài lần cho thông cổ họng, tôi hỏi:

– Anh Trực… anh ấy biết chứ?

Trà gật đầu, mặt cô ấy tái nhợt:

– Biết, anh ấy điều tra được chuyện tuổi tác của bé Su… anh ấy đến tra hỏi em… em buộc phải thừa nhận.

Lại thêm một chuyện nữa Quân Trực biết nhưng không nói cho tôi biết…

– Anh Trực biết hết tất cả, anh ấy cấm em không được đến gần bé Su… mãi sau này khi sức khỏe của em quá tệ… anh ấy mới cho em gặp lại con…

Cũng không trách Quân Trực tuyệt tình được, mọi chuyện đều do Trà mà ra…

Chợt nhớ đến một chuyện, tôi liền hỏi:

– Ba của Quân Trực… ông ấy có biết chuyện này không?

Trà lại gật đầu, cô ấy ngoan ngoãn trả lời với tôi như công an đang lấy lời khai của tội phạm vậy.

– Ông ấy biết nhưng là sau này khi em đến tìm ông ấy xin ông ấy tìm cách cho em ở lại nhà anh chị… em mới nói rõ mọi chuyện. Chuyện của bé Su nếu như em không bệnh thì đến bây giờ chưa chắc mọi người đã biết đến con bé. Nhưng mà cũng ngang trái thật, em gặp anh Trực một lần vậy mà đem lòng yêu anh ấy được…

Nói đến đây cô ấy lại nhìn tôi, sự chân thành có thừa trên gương mặt tái nhợt gầy guộc của Trà:

– Chị Hòa… em thật lòng xin lỗi!

……………………..

Tôi bước ra khỏi bệnh viện với tâm trạng nặng nề hết mức, mặc dù mọi thứ đã được sáng tỏ nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại nặng trĩu đến như vậy. Nặng là nặng về sự cảm thông, sự thương xót, sự đau lòng… dành cho Quân Trực.

Tôi cứ nghĩ chỉ có mình tôi trong câu chuyện này là chịu khổ chịu uất ức thôi chứ. Thật sự tôi không thể ngờ được, đến cuối cùng người chịu ủy khuất nhiều nhất lại chính là Quân Trực. Giá như tôi biết mọi chuyện sớm hơn, giá như tôi chịu cố gắng cùng anh thêm một chút nữa…

Bước từng bước thật nặng nề, lòng tôi vô thức cảm thấy đau nhói, nước mắt không hiểu vì sao lại lặng lẽ rơi xuống… rơi xuống… Quân Trực của tôi… anh chịu khổ nhiều lắm rồi!

_______________

Bầu trời sáng của ngày thứ hai đầu tuần vô cùng mù mịt, trời kéo mây báo hiệu cho một cơn mưa lớn. Tôi ngồi ôm cu Gold trên ghế, thằng bé chơi đùa một trận cuối cùng cũng vì mệt mà ngủ trên tay tôi. Mẹ tôi từ sau đi tới, bà vỗ nhẹ lấy vai tôi, bà khẽ tiếng:

– Muốn đi thì đi đi con, để cu Gold mẹ trông cho.

Tôi nhìn bà, một tay ôm cu Gold vào lòng, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của con. Tôi rũ mắt, trả lời bà:

– Dạ thôi, con không đi, để cho anh Hưng thay gia đình mình đi viếng là được rồi.

Mẹ tôi cũng không nói gì thêm, bà bồng cu Gold vào phòng cho thằng bé ngủ thẳng giấc. Tôi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngước mắt nhìn lên trời cao, lòng tôi còn đen hơn đám mây trên đầu mình.

Trà… qua đời rồi. Sau hai năm chống chọi với bệnh tật, cô ấy cuối cùng cũng đầu hàng. Hai ngày nay, Quân Trực với anh Hưng bận bịu lo an táng Trà về nơi an nghỉ cuối cùng. Tôi không lo gì, tôi chỉ lo cho bé Su… con bé chút xíu tuổi đầu đã phải mồ côi mẹ.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng mở cửa là anh Hưng về, nhìn anh ấy có chút mệt mỏi, tôi liền hỏi:

– Anh hai, chôn cất xong rồi hả anh?

Anh Hưng gật đầu:

– Ừ, mẹ nấu nước xông chưa, anh vào tắm cái đã. Cu Gold đâu rồi, ngủ rồi à mà không nghe tiếng?

– Mẹ nấu xong rồi, anh tắm đi, cu Gold ngủ rồi.

Đợi anh Hưng đi vào trong, tôi lại thở dài nhìn ra cửa sổ. Còn nhớ hôm gặp Trà ở bệnh viện, trước lúc tôi về, cô ấy có hỏi tôi:

“Chị Hòa… chị có thể đợi em chết rồi mới quay lại với anh Trực… được không?”

Tôi lúc ấy nhìn cô ấy chầm chầm, tôi thẳng thắn trả lời:

“Không thể được!”

Trà sau đó cũng không nói gì, những ngày tiếp theo, cô ấy vẫn tiếp tục chống chọi với bệnh tật đến cùng. Mãi khi nghe được tin tôi và Quân Trực quay lại với nhau… cô ấy mới chết.

Đến bây giờ, tôi cũng không thể hiểu được Trà là như thế nào? Nếu cô ấy yêu Quân Trực, tại sao cô ấy không tiếp cận anh bằng cách thuần túy nhất mà phải vòng vo qua nhiều cách như vậy?

Lúc cô ấy hỏi tôi, tôi biết là cô ấy hy vọng nhiều lắm nhưng mà… cuộc sống của tôi không thể vì cô ấy mà bỏ lỡ được…

Nhưng thôi, người có xấu đến đâu… cuối cùng cũng đã chết. Nghĩa tử nghĩa tận… để mọi chuyện theo cô ấy về với đất mẹ đi…

Điện thoại trong túi lại reo lên, lòng tôi có chút hồi hộp khi thấy đó là điện thoại của Quân Trực. Vội vàng bắt máy, tôi dịu giọng:

– Vâng, em nghe…

– Vâng vâng…

Tôi tắt điện thoại rồi đi nhanh ra cửa, trước cửa nhà, Quân Trực đứng dựa vào xe nhìn về phía tôi. Anh không buồn cũng không quá vui, trên môi anh là nụ cười dịu dàng, anh khẽ hỏi:

– Về chưa em? Anh nhớ con quá!

Tôi đi đến gần anh, nở nụ cười thật tươi rồi trả lời:

– Con ngủ rồi, em theo anh về trước… được không?

Quân Trực xoa xoa tóc tôi, anh hôn lên trán tôi rồi bảo:

– Quá tốt, mời bà xã lên xe.

Hai bọn tôi nhìn nhau rồi cùng cười, chợt, tôi khẽ ngước mắt nhìn lên trời cao… may quá, trời không mưa, mây cũng kéo sang hướng khác…

Đây có phải là điềm báo tốt không nhỉ?

Tôi hy vọng… tôi thật sự hy vọng!

_____________________________________________

NGOẠI TRUYỆN 5.

Tôi và Quân Trực sống cùng nhau, cơ bản là yêu thương nhiều hơn giận hờn. Mỗi lần gây nhau Quân Trực đều nhường nhịn tôi, rất ít khi nào anh lớn tiếng hơn thua với tôi. Cuộc sống tầm này cũng chẳng cần gì hơn, chồng tốt, hai đứa con ngoan, gia đình vui vẻ đầm ấm.

À quên nữa nhỉ? Về chuyện của cu Gold chắc là tôi quên kể…

Vài năm về sau, đến khi bà nội chồng tôi mất tôi vẫn nhất quyết không cho cu Gold về đội tang nhận tổ tiên họ Vũ. Tôi có thể cảm thông cho Trà nhưng nhà nội của chồng tôi, tôi không muốn cảm thông.

Nhớ lại đợt Quân Trực vừa nhận lại con, ba chồng tôi và bà nội chồng chạy sang đòi nhận cháu. Haha… tiếc thật, tôi đây cần thiết gì đến bọn họ. Hết ngọt nhạt chuyển sang uy hϊếp, dù cho họ có dùng cách gì tôi cũng không cho cu Gold nhận ông nội và bà cố. Quân Trực thì thương con nghe vợ, anh ấy cương quyết đối đầu với sự ngang ngược của ba mình, đến mức công việc của anh bị uy hϊếp anh vẫn không lùi bước. Cuối cùng thì sao, dòng họ Vũ của ông ấy… đến một mụn cháu nối dõi để tang cũng không có!

_______________

HOÀN NGOẠI TRUYỆN – HẾT.