Chương 57: Kim cảng

Đợi Hoàng Lỵ rời khỏi, một mình Hạ Mộng yên lặng ngồi đó, biểu tình biến hóa không ngừng.

Người thư ký này của cô luôn thẳng thắn, tuy lời lẽ có chút không ổn nhưng đều là sự thật.

Sau khi được nhắc nhở, cô đoán phản ứng khác thường của Hàn Đông mấy ngày nay, chắc là cố ý.

Thật sự quá nực cười, một người đàn ông lại có tính khí như trẻ con.

Với cả cô gần đây hay đi cùng Khâu Ngọc Bình chỉ đơn thuần là bàn công việc.

Anh ta có tiền, cô thiếu tiền, Khâu Ngọc Bình lại có ý muốn đầu tư vào Chấn Uy. Đứng trên lập người của người làm kinh doanh, Hạ Mộng cũng không cảm thấy mình qua lại gần một chút với Khâu Ngọc Bình có gì không ổn cả.

Muốn cô đoạn tuyệt quan hệ với Khâu Ngọc Bình, Hàn Đông anh đầu tiên cũng phải có năng lực này mới được. Nếu không có tư cách gì can thiệp vào.

Do dự một chút, cô cầm điện thoại lên, ấn một dãy số.

Đợi khi kết nối, giọng nói của cô lại lạnh lùng như băng: “Hàn Đông, không nhìn ra nha, thư ký mà tôi tuyển dụng lại phản bác tôi, bình thường không ít lần tìm Hoàng Lỵ dò la động thái của tôi chứ gì.”

“Có ý gì?”

“Lại giả ngốc. Vừa rồi Hoàng Lỵ ở văn phòng của tôi lên tiếng thay anh, anh không phải không biết đấy chứ.”

“Con người của cô gái này không tệ, đáng tiếc không quá thích hợp làm công việc như thư ký này…”

Hàn Đông cau mày: “Em ít lấy việc công báo thù riêng đi.”

“Không muốn tôi sa thải cô ta thì ngoan ngoãn làm việc ở bộ phận pháp vụ cho tôi. Bên này của tôi đang rất bận, không hy vọng anh có thể giúp được cái gì, nhưng ít nhất, đừng kéo chân tôi lại.”

“Không phải đùa, lại cho người cáo trạng với anh, cô thư ký Hoàng Lỵ này tôi không cần nữa.”

Hàn Đông tức quá hóa cười: “Em bây giờ càng ngày càng không biết xấu hổ.”

“Lời này nến là tôi nói với anh, đừng tưởng tôi không biết, anh có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác sau lưng tôi. Cho dù là Hoàng Lỵ, tôi cũng không tin chuyện này anh không nhúng tay vào, thế mà dám phán xét tôi.”

Tút!

Hàn Đông tắt máy.

Anh bây giờ không thể nói chuyện với Hạ Mộng được nữa.

Hít thở sâu, tạm thời tắt máy tính đi.



Tan làm, tìm một quán ăn nhỏ, gọi một chai bia cùng hai món ăn đơn giản.

Mấy ngày nay, anh không muốn ăn cơm ở nhà họ Hạ.

Tìm trong túi chỉ còn có hơn 300 nghìn.

Anh không biết còn có thể kiên trì được bao lâu, nhưng chắc chắn là, anh vĩnh viễn sẽ không đi tìm Cung Thu Linh lấy một đồng tiền nào nữa.

Ăn xong cơm, Hàn Đông quyết định đi làm thêm.

Anh bây giờ đi làm hay không đi cũng không khác biệt, cũng không tăng ca, trong khoảng thời ngắn có thời gian có thể ra ngoài kiếm ít tiền.

Lướt điện thoại, vào một trang web uy tín, nhưng lại không tìm được việc phù hợp.

Dứt khoát gọi cho Trịnh Văn Trác, nhắc đến vấn đề này.

“Anh Đông, đã nói với anh thiếu tiền thì cứ nói, đi làm thêm làm cái gì…”

“Tôi dùng tiền của cậu sao là được chứ.”

Trịnh Văn Trác không tiếp tục miễn cưỡng: “Một người anh em của em có mở một quán bar nhỏ, cách tập đoàn Chấn Uy không quá xa, anh Đông anh nếu không chê, em lát nữa gọi điện đánh tiếng với cậu ta, anh qua đó xem thử.”

Hàn Đông hỏi rõ địa chỉ, sau đó đi bộ đến đó.

Là một quán bar rộng khoảng 1000m2, tên chỉ có hai chữ — Kim Cảng. Do vừa tối, không khí còn oi bức.

Vừa đến gần thì nhìn thấy có người ra đón, là một nhân viên. Từ quần áo mặc trên người, chắc vẫn là một sếp nhỏ của quán bar.

Hàn Đông đoán có thể Trịnh Văn Trác đã đánh tiếng với người ở đây rồi, đợi anh đi đến gần, nói ra tên của mình.

Nu không sai, đối phương chính là quản lý của quán bar, sau khi nhận được điện thoại của ông chủ thì đặc biệt đứng đợi ở đây.

“Anh Đông, đừng chê loại địa phương nhỏ này của chúng tôi là được.”

Hàn Đông bây giờ chỉ cần có thể kiếm tiền, cái gì cũng nguyện làm. Khách sáo vài câu thì bắt đầu hỏi những thứ liên quan đến công việc.

Sau khi giới thiệu xong, anh mới sơ bộ làm rõ phạm vi tuyển dụng hiện tại của quán bar.

Nhân viên bán rượu với nhân viên phục vụ bình thường.

Cái trước đều là việc của nữ, cho nên Hàn Đông chỉ có thể làm nhân viên phục vụ.

Bắt đầu làm việc từ 8h – 11h30, ba tiếng rưỡi. Không có hoa hồng, lương cứng, mỗi ca là 600 nghìn.

Đây là nể mặt mũi của Trịnh Văn Trác, đối phương mới trả cao như vậy.

Hiểu được nội dung công việc, Hàn Đông cảm thấy không khó, gật đầu đồng ý.

“Tôi bao giờ có thể bắt đầu đi làm.”

Quản lý tên là Vu Song Thành, tuổi tác tương đương với Hàn Đông. Thân thiện nói: “Anh Đông, anh là bạn của ông chủ, hôm nay đừng bàn đến công việc nữa, tôi mời khách, cùng nhau uống vài ly. Ngày mai chính thức đi làm!”

Hàn Đông lắc đầu, kiên trì muốn hôm nay đi làm.

Vu Song Thành cũng khách khí vài câu, cười cười, sau đó đích thân dẫn Hàn Đông đến phòng thay đồ, lấy một bộ đồ của nhân viên phục vụ.

Hàn Đông thay xong nhìn vào gương, sau khi thắt xong cà vạt, thật sự trông ra dáng.

Vu Song Thành ở bên ngoài nói: “Lát nữa cũng chỉ giúp tiễn khách, châm lửa, rót rượu, nội dung công việc đơn giản, điều duy nhất cần chú ý chính là không được xảy ra xung đột với khách, gặp phải chuyện phiền phức thì gọi tôi… Những cái khác thì không có gì, người của mình, không cần quá nhiều quy tắc.”

Hàn Đông đồng ý, sau khi rời khỏi phòng thay đồ, bèn chính thức bắt đầu làm việc.

So sánh với quán bar mà Hàn Đông từng đến, quán bar này tên là Kim Cảng cũng tương đối nghiêm túc, bầu không khí chung căn bản có thể nhìn ra chút manh mối.

Âm nhạc ồn ào, người trên sàn nhảy cũng máu lửa.

Hàn Đông cứ máy móc đi lại như vậy, không cần nói chuyện, bê đồ đặt trên bàn được chỉ định, cúi đầu chào khách là xong việc.

Lúc không bận thì đợi ở quầy bar.

Tưởng ngày đầu tiên đi làm sẽ trôi qua một cách suôn sẻ như vậy, khi sắp đến 10 giờ, một người lọt vào tầm mắt của anh.

Chân váy quá đầu gối, trên người là một chiếc sơ mi màu trắng.

Dưới ánh đèn mờ ảo không nhìn rõ tướng mạo, vóc dáng lại hoàn toàn không che đậy được.

Đi đôi cao gót khiến hai chân của cô ta trở nên dài và thẳng tắp hơn. Mà phía trên, dường như muốn xé rách chiếc áo sơ mi, bước đi một bước là ầm ầm sóng dậy.

Không chỉ Hàn Đông, cô gái vừa đến đã khiến quán bar nhỏ vốn rất bình thường này nâng tầm đẳng cấp.

Có mấy khách nam nhìn trong đàng hoàng lắm đã đang thương lượng nên làm thế nào đi dụ được người đẹp, cá cược ai sẽ câu được.

Dù gì cô gái có vóc dáng và khí chất đó ở đây không nhiều, ít nhất là môi trường như này.

Ánh mắt của Hàn Đông không di chuyển.

Tuy kinh diễm, nhưng lại càng kinh ngạc.

Bởi vì cô gái đó chính là Đường Diễm Thu, khi đi làm, lạnh lùng như băng, là một nữ ma đầu chính hiệu. Ai có thể ngờ, sau khi tan làm, cô ta lại thay đổi thành một người khác, hơn nữa còn đến quán bar một mình.

Có điều cẩn thận suy nghĩ, cũng không thấy hiếm lạ.

Chấn Uy cách chỗ này rất gần, nhìn quần áo Đường Diễm Thu mặc, chắc cũng là vừa mới tan làm không bao lâu. Khách khứa trong quán bar này đa số đều là nhân viên văn phòng, áp lực công việc lớn, sau khi tan làm thì nhận tiện ghé vào đây uống vài ly để giải tỏa áp lực cũng là điều bình thường.

Hàn Đông không hề biết, Khi muốn giải tỏa áp lực Đường Diễm Thu thích nhất chính là đến quán bar, hễ có thời gian thì cô ta sẽ vào uống vài ly.

Quán bar này tên Kim Cảng này chính là một trong những quán mà cô ta thường xuyên đến.

Đường Diễm Thu không phát hiện Hàn Đông cũng ở đây, vừa tìm chỗ ngồi thì vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, sau đó có người đàn ông tự nhiên ngồi trước mặt cô ta.

“Người đẹp, một mình sao.”

Đường Diễm Thu đối với cách bắt chuyện này chỉ cảm thấy phiền, khẽ nhíu mày, nhấp một ngụm cocktail mà nhân viên phục vụ đưa cho, không để ý người trước mặt.

Người đàn ông đó khẽ cười, lại nói thêm vài câu thì cũng chuồn mất. Cô gái rõ ràng không có hứng thú gì với anh ta.

Trong lúc Hàn Đông đang bận rộn, cũng không quá chú ý đến Đường Diễm Thu.

Khi quay đầu lại thì phát hiện cô đã đi ra sàn nhảy, trong tiếng nhạc, mái tóc ngắn gọn gàng đang nhảy múa theo ánh đèn.

Cuồng nhiệt, gợi cảm, yêu mị, hoang dã.

Hàn Đông cảm giác như phát hiện ra đại lục mới, khó lòng tưởng tượng, Đường Diễm Thu nhìn thì lạnh lùng trong lòng lại che giấu một ngón núi lửa như vậy.

Cô ta rõ ràng tưởng rằng trong quán bar không có ai nhận ra cô ta nên mới không kiêng kỵ gì mà bộc lộ một mặt khác của mình.