Chương 2

Là chị cả Triều Nhan đứng ra nói: “Bố đang ở nhà, xin hỏi ngài là?”

Người đàn ông vừa trả lời vừa đi tới.

Đã vậy còn xoay người một cái.

Tịch Nhan thầm trong lòng biểu môi: “Thật tao bao.”

Người đàn ông: “Ta là người quen cũ của tiến sĩ.”

Ông ấy đi vào được bố của họ dẫn vào phòng tiếp khách.

Bố cùng người đàn ông đối diện nhau cách một cái bàn dài.



Tịch Nhan, Triều Nhan, Nguyệt Kiến lén ở sau cửa nghe lén.

Tịch Nhan đánh giá, suy luận trong đầu: “Cái tên kỳ quái đó và bố đã quen biết trước khi chúng ta sinh ra…”



Mặc kệ ba đứa bé ở bên ngoài đang suy nghĩ gì bên trong cuộc đối thoại của người đàn ông và bố cô vẫn tiếp tục.

Người đàn ông: “Tôi thấy chúng rồi, nhưng mà… Vì sao lại đến ba người?”

Người máy robot giúp việc cũng ở trong đó pha trà.

Đưa lên trà, nó cũng đi ra ngoài.

Tiến sĩ Nam Cung (bố của ba người): “Xin lỗi, chương trình nhân bản xảy ra lỗi, cho ra nhiều thêm một người.”

Hai người này trò chuyện, biểu cảm chẳng thay đổi gì nhiều.

Hoàn toàn không đọc ra quá nhiều cảm xúc từ mặt hai người.

Người đàn ông: “Thì ra là vậy… Nhưng tôi chỉ có thể đem đi hai đứa.”

Người đàn ông lấy ra hai ống nghiệm, rồi nói tiếp: “Đây là Mê Nguyệt Dẫn, trước khi chúng được đem đi, ngài phải tiêm vào tĩnh mạch của chúng. Sứ mệnh bí mật của chúng rất quan trọng, mấy năm sau này, những đứa trẻ được chọn sẽ nhận sự giáo dục tốt nhất, cũng sẽ trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Mà cơ thể của chúng, vì có mê nguyệt dẫn sẽ dần xảy ”

Người đàn ông nói một chuỗi dài.

Tiến sĩ Nam Cung vẫn luôn lắm nghe, không nói gì.

Sau khi nói xong về Mê Nguyệt Dẫn.

Người đàn ông hẹn với bố cô mười ngày sau sẽ cho người tới đây.

Người đàn ông: “Được rồi, 10 ngày sau, tôi sẽ đến đón chúng, rồi đưa chúng đến làm học viên quý tộc của học viện Thánh Bùi Nhân tốt nhất thành phố.”



Người đàn ông cùng bố cùng họ nói gì.

Tịch Nhan không còn chú ý nữa.

Vì cô vẫn còn đang sốc.

Cô không có sở thích đọc truyện gì.

Nhưng cũng biết đôi chút.

Vì trong đàn nhân viên báo của cô, có một bé gen Z thích đọc truyện.

Nó cũng là đứa báo nhất khiến cho cô phải viết tường trình hơi bị nhiều.

Có một lần cô đặc biệt nhớ rõ.

Trong một buổi họp.

Thay vì như mọi người tập trung lắng nghe.

Nàng ta lại đọc truyện.

Quyển truyện đó tên gì nhỉ.

Huyết tộc cấm vực.

Đọc thì cứ đọc đi, còn khóc lóc cảm động các thứ.HẾT CHƯƠNG.

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!!