Chương 4

Mặc dù Vương Niệm Phượng bạo dạn như vậy nhưng trên đường về cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, dù cho Lâm Lộc Sơn đã nói sẽ cưới cô nhưng cô vẫn lo anh sẽ đổi ý, nếu vậy thì cô gả cho ai cũng sẽ bị nói là cái giày rách, đám phụ nữ trong thôn chắc chắn sẽ phun nước bọt chết cô.Cô càng nghĩ càng bực bội, "mẹ thằng đàn ông thối, mày mà dám không cưới bà bà lấy dao chặt đứt chim mày." Trong lòng cô cũng có chút không chắc chắn, có hơi thấy hối hận, thế nhưng lúc mũi tên đã bắn ra ngoài cô không suy nghĩ nhiều như vậy. Hừ, nếu Lâm Lộc Sơn không cưới cô cô sẽ làm lớn chuyện, nói Lâm Lộc Sơn cưỡиɠ ɠiαи cô.

Lặng lẽ chui về, Vương Niệm Phượng nằm lên giường, dưới thân có cảm giác đau như bỏng đốt, đoán chừng da đã bị mài trầy. Cô hồi tưởng lại hành vi của mình, quá liều lĩnh, ngồi xuống không chút nghĩ ngợi gì, không nghĩ tới nó lại đau như vậy. Cũng không nghĩ tới thân thể Lâm Lộc Sơn nhìn thì không quá rắn chắc mà con chim lại lớn như vậy......

Vương Niệm Phượng nghĩ đến khuôn mặt như phát sốt, vỗ đầu mình như vỗ quả dưa, xua đuổi đi những thứ để người ta xao động.

Buổi tối hôm nay vừa hao tâm tổn trí vừa phí sức, cô đã mệt mỏi đến không chịu, ngủ say như chết.

Đây là một đêm tháng chín bình thường ở thôn Hậu Câu, nhưng đối với một số người nào đó lại là một bước ngoặt lớn.

Lâm Lộc Sơn trải qua chuyện hoang đường, anh nằm dài trên giường chẳng chút buồn ngủ. Cho tới bây giờ anh vẫn không nghĩ tới sẽ liên quan đến bất cứ người phụ nữ nào ở thôn Hậu Câu, anh đối với Vương Niệm Phượng là thái độ tránh còn không kịp, ai ngờ cô gái này lại như cỏ dại trong đất cuốc thế nào cũng không hết, gió xuân thổi lại mọc lên, dây dưa không dứt.

Anh vốn nghĩ không để ý đến cô, đối với cô lạnh lùng thì có lẽ cô sẽ biết khó mà lui, qua một thời gian sẽ ném anh ra sau trán, lại không nghĩ đến cô...... Không biết liêm sỉ như vậy.

Lâm Lộc Sơn lại nghĩ đến chuyện ban nãy, nghĩ đến hình anh Vương Niệm Phượng trên người anh nuốt kê ba vào. Anh cuống quýt nhéo bắp đùi mình, liều mạng di chuyển tư tưởng, nghĩ đến những cuốn sách, thơ ca đã đọc.

Anh không nên đẩy hết tất cả sai lầm lên người Vương Niệm Phượng. Anh là một thằng con trai cao hơn bảy thước, mặc cho một cô gái thao túng ít nhiều có chút không thể nào nói nổi, bất quá anh cũng chỉ là cúi đầu trước du͙© vọиɠ mà thôi.

Nên anh không phải là thuận miệng nói muốn cưới cô.

Anh phải chịu trách nhiệm với Vương Niệm Phượng.

Sau nửa đêm Lâm Lộc Sơn bắt đầu ngủ mê man, buổi sáng thức dậy đầu có hơi đau, khi rửa mặt trong sân, anh nghe loáng thoáng có người ở phía sau chửi bới "đâu ra đôi nam nữ hoang dã vậy, chạy đến đống rơm làm, nhìn xem đống rơm thành đống gì rồi, đôi nam nữ chó chết này đừng để ông đây bắt được."

Lão Lý từ sau bếp thấy được đống rơm phía sau bị người làm rối tung, trên đó có sợi lưng quần, còn có gì không rõ nữa.

Lão Lý nghĩ thầm không biết mụ đàn bà nhà nào vụиɠ ŧяộʍ đàn ông đến nơi này.

Lâm Lộc Sơn đang đánh răng bỗng nhiên bị nghẹn, vô cùng chột dạ.

Nhóm thanh niên trí thức quanh đó nghe thấy được cũng đang thấp giọng cười, chế nhạo đôi dã uyên ương này.

Đầu Lâm Lộc Sơn đã sắp chôn đến cổ.

Hôm nay trước khi xuống đất Lâm Lộc Sơn đã giúp lão Lý dựng lại đống rơm. Giữ im lặng khi lão Lý nói lời cảm ơn, chỉ có gương mặt là hơi đỏ lên.

Thời điểm tháng chín tháng mười là thời gian ngày mùa, mọi người sớm đến ruộng, khai triển một trận chiến tranh nông thôn đặc biệt, đàn ông đàn bà trẻ em đều tham chiến, liềm dao cuốc đều là vũ khí.

Đám người cần cù lao động này tạo thành một bức tranh phong cảnh nông thôn giản dị.

Thường thường lúc này Lâm Lộc Sơn cảm thấy nông thôn cũng khá tốt, có cảnh sắc mà trong thành không thể nào thấy được —— nhưng nếu như không có Vương Niệm Phượng gọi anh bằng chất giọng vang lớn:

"Lâm Lộc Sơn......" Vương Niệm Phượng mang khăn trùm đầu, hông cột cái sọt, vác cuốc cứ như vậy đứng ở giữa ruộng hô lớn âm thanh gây nhức đầu.

Người xung quanh không cảm thấy ngạc nhiên, đầu cũng không quay lại tiếp tục cắt lúa mạch.

Chỉ có sóng ngầm giữa hai người vừa đi vừa về phun trào, Lâm Lộc Sơn đem theo dụng cụ xuống đất.

Khi đi ngang qua Vương Niệm Phượng, cô đưa tay bấm vào eo Lâm Lộc Sơn, tức giận nói "hôm qua thao làm eo bà sắp gãy đến nơi, hôm nay còn phải xuống đất làm việc, bà mặc kệ, hôm nay anh phải giúp nhà bà cắt lúa."

Lâm Lộc Sơn hơi lảo đảo, đứng vững lại liền chạy chối chết.

Vương Niệm Phượng ở phía sau anh không ngừng cười khanh khách.

Thời gian bội thu luôn là như dài dằng dặc mà cũng rất ngắn ngủi, mặc dù "mộc mạc vừa đủ" nhưng cũng "tiếc mùa hè quá dài".

Trời chầm chậm chuyển tối, người trong đất làm việc lục tục ngo ngoe về nhà ăn cơm.

Lâm Lộc Sơn chưa quên lời Vương Niệm Phượng, đi về hướng đất nhà cô.

Vương Niệm Phượng vừa thấy anh liền dắt anh đi về hướng đông, "không phải em bảo anh giúp nhà em cắt lúa hay sao?" , Vương Niệm Phượng cũng không quay đầu lại, kéo anh tiếp tục đi. "Dựa vào sức của anh thì công việc mà đội giao cho anh làm xong đã là không tệ rồi, em sao dám trông cậy vào anh chứ."

"Mẹ Thu Sinh, năm nay em kiếm thêm được công phụ chị này." Vương Niệm Phượng kéo anh đến một ruộng lúa phía đông, đó là của nhà Vương quả phụ.

Chồng của Vương quả phụ năm trước lên núi săn lợn rừng bị ngã chết, chỉ để lại một mình Vương quả phụ và hai đứa con choai choai, con gái Thu Thần còn chưa đầy một tuổi, khi cắt lúa phải đìu ở sau lưng.

Bây giờ ruộng đất ở nông thôn phải giao cho tập thể thống nhất phân phối, chỉ có một phần nhỏ ruộng là của tư nhân, còn lại phải đi làm công để kiếm công điểm. Nhà Vương quả phụ không có đàn ông nên chị là lực lượng lao động duy nhất trong nhà.

Mẹ của Vương Niệm Phượng khi rảnh sẽ sang nhà Vương quả phụ giúp đỡ, làm chút việc vặt, vào mùa thu hoạch Vương Niệm Phượng cũng sẽ sang giúp một chút.

Khi còn ở trong đất chờ Lâm Lộc Sơn đến cô đã thấy con trai Thu Sinh của Vương quả phụ sách theo cái sọt đưa cơm cho mẹ, cậu nhóc năm sáu tuổi đã phải tự mình nấu cơm, Vương Niệm Phượng thấy thế trong lòng có chút chua xót.

"Vương Niệm Phượng a, chị cảm ơn em nhiều lắm." Đôi mắt Vương quả phụ tràn đầy ý cười, nhìn qua nhìn lại hai người, Lâm Lộc Sơn có chút xấu hổ, cầm lấy liềm bắt đầu cắt số lúa còn lại.

Vương Niệm Phượng bế tiểu Thu Thần, để bé trong lòng ngực chơi đùa, Vương quả phụ xoa eo đi đến trước mặt Vương Niệm Phượng, "em thực sự hạ gục được Lâm Lộc Sơn rồi hả?"

"Tất nhiên rồi, người đàn ông mà Vương Niệm em đây coi trọng không thể nào thoát khỏi năm ngón tay của em được." Nói xong cô vui vẻ cười ha ha.

Lâm Lộc Sơn quay đầu thấy Vương Niệm Phượng đang nói chuyện rất nhiệt tình, khoa tay múa chân, cười rất lớn.

Trong thời khắc này anh bỗng dưng cảm thấy cưới được Vương Niệm Phượng thật ra cũng không phải không có chỗ tốt nào, chí ít trong cuộc sống sẽ có thêm một chút tiếng cười.

Và cô ấy cũng không phải người xấu, cô khá tốt bụng.

Chỉ là có hơi ồn ào.

Trời đã tối đen, buổi tối ở thôn Hậu Câu chính thức bắt đầu.

Vương Niệm Phượng dẫn con về nhà.

Nhà cửa Vương Niệm Phượng và ký túc xá của Lâm Lộc Sơn ở hai hướng khác nhau, một tại đầu thôn phía tây, một ở phía đông, Lâm Lộc Sơn hướng phía đông đi.

Đi chưa đầy hai bước đã bị Vương Niệm Phượng kéo đến cánh đồng ngô gần đó.

Lâm Lộc Sơn vẫn chưa quen với hành vi một lời không hợp liền kéo kéo túm túm này của Vương Niệm Phượng.

"Lâm Lộc Sơn, anh hôm nay rất nghe lời, thưởng cho anh một chút nè", Vương Niệm Phượng nâng đầu Lâm Lộc Sơn lên, "chụt chụt" hai cái lên mặt anh, mỗi bên một cái.

"Vương Niệm Phượng, cô đúng là...... Phóng đãng... Hành vi phóng túng..." Lâm Lộc Sơn bỗng lắp bắp nói.

Vương Niệm Phượng cười khúc khích, bị bộ dáng này của anh chọc cười, người đều bị cô làm hôn hai cái xấu hổ gì chứ, còn ra dáng thiếu nữ hơn cả cô.

"Da^ʍ thì nói là da^ʍ đi, còn hành vi phóng túng gì chứ, bốn mắt thối, đừng ra vẻ nho nhã nữa, em nghe không hiểu đâu." Nói xong lại chụt thêm cái nữa lên miệng Lâm Lộc Sơn.

Không đợi Lâm Lộc Sơn kịp phản ứng lại Vương Niệm Phượng đã vội vàng chạy ra ruộng ngô.

Lâm Lộc Sơn đưa tay tách ra hai cây ngô, nâng gọng kính, như bịt tai trộm chuông chạy ra ngoài.

Trở lại ký túc xá, Lâm Lộc Sơn vẽ một con chim phượng hoàng lên cuốn nhật ký, ở dưới viết "có chút đáng yêu", dừng lại một chút, anh gạch chữ "có chút đáng yêu" và thay bằng "không biết thẹn thùng".

Lâm Lộc Sơn vẽ tranh không tệ, vẽ con phượng hoàng sinh động như thật, nhìn kỹ đôi mắt, to tròn, rất giống mắt của Vương Niệm Phượng.

————————————————————

Thời gian tán gẫu đã đến: chế độ chia đất trong truyện và ngoài đời không giống nhau đâu.