Chương 14

Bách Thập Thất đẩy Triệu Vô Cực đi qua, tự có người tránh ra một con đường, đi thẳng tới trước đài, nàng cười tủm tỉm nói: "Khâu Vân Bình ngươi tỉnh rồi sao? " Rồi dặn dò hắn: "Gần đây không nên uống nhiều, bằng không dọc theo đường đi không có ai chủ trì thi đấu lôi đài. ”

Khâu Vân Bình rất hoài nghi: "Thập Thất này, ngươi uống giống như ta, vì sao tinh thần lại sáng láng? không phải là uống nước trắng đấy chứ? ”

Bách Thập Thất dở khóc dở cười: "Tửu lượng không xong thì đừng đổ cho cho ta. ”

Mấy ngày nay Thư Trường Phong không bắt được nàng, thì ra mỗi đêm nàng đều ở trong khoang dưới cùng uống rượu với Khâu Vân Bình, hạch toán sổ sách chuyến này, cũng không nhàn rỗi.

Triệu Vô Cực cảm thấy ba chữ "Khâu Vân Bình" hình như đã nghe qua ở đâu đó, ánh mắt đảo qua Thư Trường Phong, người sau khi nhìn thấy Bách Thập Thất đẩy chủ tử nhà mình ra ngoài tản bộ cũng đã rất giật mình. Vị Bách thiếu bang chủ này không biết ăn phải cái gì, lá gan to đến mức làm như không thấy khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt cự tuyệt của Chu vương điện hạ, đẩy người ra ngoài tản bộ.

Bất luận như thế nào, có thể làm cho chủ tử nhà mình ra ngoài hóng gió, không còn buồn bực ở trong phòng vẫn là chuyện tốt, Thư Trường Phong quyết tâm không phiền não vì chuyện này nữa, lại nghe được ba chữ "Khâu Vân Bình" thì càng khϊếp sợ không thôi, tiếp nhận ánh mắt nghi vấn của chủ tử nhà mình, không khỏi kích động hỏi: "Khâu Vân Bình... là Vân Bình tiên sinh viết sách kia?"

Bách Thập Thất phản ứng một cách bình thản: "À, Khâu Vân Bình không làm được việc gì đàng hoàng, có viết qua được mấy quyển sách rách nát."

Bên ngoài đồn Khâu Vân Bình tuy chỉ là một thư sinh nghèo nhưng lại sở hữu một tay bút viết lách vô cùng đặc sắc, sáng tác được mấy truyện giang hồ hành hiệp trượng nghĩa có tình tiết phong phú trầm bổng, cực kỳ được hoan nghênh, được rất nhiều gánh hát và thuyết thư tiên sinh truyền xướng, dùng lời nói của hậu thế thì chính là tác giả bán chạy nhất, một câu chuyện hay, một đoạn chương cẩu huyết, một câu “ hồi sau sẽ rõ” lại làm thỏa mãn khẩu vị của độc giả, là sách được các thuyết thư tiên sinh yêu thích nhất, khiến cho khách nghe kể chuyện lưu luyến không rời.

Đám người Thư Trường Phong tuy ở biên cương xa xôi, nhưng mỗi lần đi theo Triệu Vô Cực hồi kinh, ở nơi phố phường nghe được câu chuyện của Vân Bình tiên sinh, làm dịu rất nhiều nỗi mệt nhọc gian nan nơi biên cảnh phong sương, đối với vị Vân Bình tiên sinh này vô cùng ngưỡng mộ, ngay cả Triệu Vô Cực cũng bị đám thân vệ nói đến mọc kén trong tai.

"Vân Bình tiên sinh? Thật sự là Vân Bình tiên sinh?”

Thư Trường Phong cùng một đám hộ vệ bên cạnh đều tiến lại gần chào hỏi Khâu Vân Bình, nhao nhao biểu đạt lòng ngưỡng mộ.

Khâu Vân Bình vô cùng cao hứng: "Các ngươi đều dự thi? Xem đi coi muốn tham gia mục nào? " Đột nhiên lôi ra từ bên cạnh bản điều lệ trận đấu đã được mài mòn thấy cả lông tơ đưa qua: "Lệ phí đăng ký mỗi người năm mươi văn, nộp trước đã. ”

Thư Trường Phong và các thân vệ: "..." Hình ảnh của thần tượng sụp đổ trong nháy mắt.



"Dự thi còn phải nộp phí?"

Khâu Vân Bình tươi cười hòa ái: "Đây cũng là ý tứ của thiếu bang chủ nhà chúng ta, hắn nói chỉ có nộp lệ phí báo danh, mới có thể toàn lực để tâm vào trận đấu, bởi vì còn có giải thưởng và tiền thưởng cao, mỗi người đều có cơ hội. ”

Triệu Vô Cực: Tiểu tử này rốt cuộc còn có bao nhiêu ý nghĩ kỳ quái?

Chàng hỏi: "Làm thế nào mà Khâu Vân Bình lại ở trên thuyền của ngươi? " Cuối cùng Triệu Vô Cực cũng thoát ra khỏi luồng suy nghĩ, đặt vấn đề.

Bách Thập Thất: "Là tiên sinh phòng thu chi của ta, đường huynh có thể không biết, xử lý sổ sách cực kỳ rườm rà, Khâu Vân Bình lại chỉ cần một bình rượu cộng thêm một chuỗi tiền đồng, mời hắn đúng là không thể thích hợp hơn. " Đương nhiên ẩn đi quá trình mời hắn.

Giờ phút này Khâu Vân Bình lắc bút lông ghi đăng ký, bên cạnh có một tiểu tử thu tiền bỏ vào hộp, còn có một tiểu tử khác phát biển số, hơn nữa dặn dò khách nhân lần đầu dự thi: "Chú ý đừng nhầm lẫn biển số, mỗi hạng mục đều có màu sắc khác nhau. ”

Triệu Tử Hằng chen tới, cũng muốn cùng Vân Bình tiên sinh nói mấy câu, mới mở miệng kích động hỏi một câu: "Thật sự là Vân Bình tiên sinh? ”

Khâu Vân Bình thống khoái thừa nhận: "Đúng đúng chính là ta, người viết sách kia. Công tử tham gia toàn bộ? Tổng cộng là 500 văn tiền. ”

Triệu Tử Hằng ngay cả điều lệ dự thi cũng không nhìn, mơ hồ móc tiền ra, ôm một đống biển số choáng váng chen khỏi đám đông, bên môi còn mang theo nụ cười ngu ngốc.

Bách Thập Thất nghẹn họng: "Tử Hằng, ngươi muốn bơi à? ”

Triệu Tử Hằng phục hồi tinh thần lại: "À? Không, không. ”

Nàng chỉ vào một trong những tấm biển, màu đỏ: "Vậy sao ngươi lại đăng ký tham gia thi bơi? Nàng rất là đồng tình "Còn có bắt cá trên sông. ”

Triệu Tử Hằng cười ngây ngô hô to: "Vân Bình tiên sinh bảo ta tham gia. ”