Chương 39:

Văn Thao, người còn đang ở trong chăn, bị người ta đá văng cửa phòng, Bách Thập Thất một đường xông vào phòng ngủ của hắn, chỉ thiếu chút nữa kéo hắn từ trên giường xuống.

Nàng ngồi ở trên ghế bên giường, vắt chân nghênh ngang, một chút cũng không khách khí: "Ta nói này Văn huynh, tối hôm qua ngươi không phải đã đáp ứng với ta sau đêm phòng hoa chúc thì sẽ trả lại khế ước bán thân của Tứ nương tử cho ta hay sao? ”

Văn Thao vén chăn lên, lộ ra thân trên trần trụi, không buông tha một chút ánh mắt biến hóa nào của Bách Thập Thất, phát hiện nàng làm như không thấy, bỗng nhiên nhớ tới mùa hè, các hán tử bán khỏa thân làm việc trên thuyền, chỉ sợ ở trong mắt nàng nam nhân ở trần sớm đã không phải là chuyện gì lạ, tâm tình tự dưng tệ đi: "Tối hôm qua ngay cả tân phòng cũng không về, còn không biết xấu hổ đến đòi khế ước bán thân? ”

Bách Thập Thất vô lại cười: "Lời này của huynh sai rồi, đêm hoa chúc ngươi quản ta làm cái gì, dù sao một đêm cũng đã qua, ngươi nên thực hiện lời hứa, bằng không..."

Ánh mắt Văn Thao nhìn chằm chằm nàng, vén chăn lên, phát hiện ánh mắt Bách Thập Thất trấn định, ngay cả nửa điểm ý tứ lảng tránh cũng không có, trong lòng cũng nói thầm: "Bằng không ngươi phải làm sao bây giờ? ”

Bách Thập Thất: "Ngươi" nếu cố ý không cho, ta sẽ Văn gia tìm Văn bá bá đòi, nghĩ đến một cái khế ước bán thân mà thôi, Văn bá bá cũng sẽ không luyến tiếc. ”

Văn Thao và Bách Thập Thất chỉ cần đυ.ng vào nhau sẽ không có lúc nào yên ổn, hoặc là cãi nhau, hoặc là đào hố cho đối phương, Văn Bảo sớm đã quen rồi, ước chừng nghe được việc này cũng chỉ biết là hai đứa nhỏ này lại cọ ra một vụ nữa mà thôi.

"Nhưng khế ước bán thân lại ở trong tay ta, đến lúc đó ta nói đã làm mất rồi là được."

Ánh mắt Bách Thập Thất đảo qua áo khoác trên móc áo, không nói hai lời lên thò tay ra lục soát: "Thì ra ngươi ngay từ đầu đã có tâm tư đùa giỡn với ta? Xin lỗi ta đành tự mình lấy nó. ”

Văn Thao đi chân trần chỉ mặc một chiếc quần sam từ trên giường nhảy xuống, xông tới đoạt quần áo với Bách Thập Thất: "Tiểu hỗn đản ngươi dừng tay! ”

Bách Thập Thất thấy thế ôm quần áo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: "Có bản lĩnh ngươi đuổi theo đi. " Một chán bước ra khỏi cửa phòng, quay đầu khıêυ khí©h cười với Văn Thao: "Dù sao Văn thiếu bang chủ cũng không sợ bị người ta nhìn sạch.”

Tống Tứ nương tử thoáng nhìn thấy l*иg ngực Văn Thao, nhất thời mặt đỏ bừng, quay đầu đi nhanh, giả vờ như không thấy gì, Trân nhi theo sát phía sau, che miệng cười trộm, nhỏ giọng nói: "Cô nương, gia nhà chúng ta. Thật là…! ”

Có đủ vô lại!

Bách Thập Thất đã lấy được khế ước bán thân của Tống tứ nương tử, thuận tiện còn trêu đùa Văn Thao một phen, tâm tình sung sướиɠ, nàng thuận tay đem hai tờ khế ước bán thân giao cho Tống Tứ nương tử, một tấm khác là của Trân nhi, thuộc loại quà tặng bán một tặng một.

Vành mắt Tống Tứ nương tử phiếm hồng, chần chờ: "Gia, ngài thật sự muốn trả lại khế ước bán thân cho ta? ”

Trân nhi lặng lẽ chọc vào thắt lưng Tống Tứ nương tử, ý bảo nàng nhanh chóng đón lấy.

Tống Tứ nương tử từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bị cha mẹ nuôi đánh chỉ hận không thể trộm khế ước bán thân rồi chạy trốn đến chân trời góc bể, mười bốn tuổi trở thành cây rụng tiền của Tống gia, khi lên đài thì mặc vàng đeo bạc, về hậu viện thì ngay cả nha hoàn tầm thường cũng không bằng, bị cha mẹ nuôi giám sát vô cùng chặt chẽ, giống như ngồi tù.

"Sau này ngươi chính là người tự do." Bách Thập Thất thấy nàng cảm xúc kích động, âm thầm nuốt câu "Sau này tìm người tốt để gả" lại.

Đợi đến khi Văn Thao quần áo chỉnh tề tìm tới, Bách Thập Thất đã hô hào chuẩn bị đi dạo Hoài An thành ăn điểm tâm, kế hoạch cả ngày đã an bài xong: "Đường huynh là lần đầu tiên đến Hoài An đúng không? Chúng ta đi ăn một bát mì cá nóng hổi trước, sau đó tìm một nơi uống trà nghe kể chuyện, thuận tiện giải quyết luôn cơm trưa. Mấy năm gần đây trong thành Hoài An nổi lên nấu long đốt phượng, tay gấu não khỉ các loại thì không cần, chỉ cần đồ ăn dân dã, cái gì mà thịt viên đầu sư tử bột cua, vịt ba món, canh cá mềm, cá chiên xù, lươn giòn Lương Khê vân vân đều bưng lên, bảo đảm ăn ngon..."

Triệu Vô Cực thấy nàng mặt mày hớn hở, mỹ thực còn chưa ăn vào miệng, nước bọt đã tự tiết ra trước, trên mặt không khỏi hiện lên ý cười: "Nghe ngươi nói so với nếm qua còn cảm thấy mỹ vị hơn. ”

Bách Thập Thất vỗ tay mừng rỡ "Cha ta cũng nói như vậy, hắn nói ta thích hợp làm thuyết thư tiên sinh. Tương lai nếu như không kiếm được cơm ăn, thì thuyết thư cũng có thể thành một tay nghề để kiếm tiền đấy. ”

Tống Tứ nương tử mím môi cười trộm.

Triệu Vô Cực vừa nói chuyện vừa quan sát, nghi hoặc trong lòng giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, một mặt suy đoán nàng có bệnh ngầm dẫn đến yết hầu chưa nổi, cho nên mới cần dùng đồ bên ngoài, một mặt suy đoán nàng có lẽ quả nhiên là nữ kiều nga, nhưng trên đời nào có nữ tử nào lại lãng đãng không biết kiềm chế được như vậy?