Chương 47:

Cũng không biết có phải là ảo giác của Triệu Vô Cực hay không, luôn cảm thấy sau khi Văn Thao đi, không khí khẩn trương trong viện tựa như có chút lơi lỏng.

Bách Chấn Đình rốt cuộc là lão hồ ly, trước mặt Văn Thao không tiện ra tay chỉnh trị Bách Thập Thất, nhưng chờ Văn Thao rời đi, hắn đạp một cước vào một gã thuộc hạ đang giả chết nằm trên mặt đất: "Đi, mang nha đầu họ Tống kia tới đây cho ta. ”

Hán tử đứng dậy chạy mất.

Bách Thập Thất nghe được lời của hắn, nhất thời nổi giận "Bách bang chủ,ngàu đường đường là người đứng đầu một đám người, lại khi dễ một nữ nhân trẻ tuổi, truyền ra ngoài không sợ bị người ta chỉ trích không nói đạo nghĩa giang hồ à? ”

Bách Chấn Đình hừ lạnh một tiếng: "Ta là một lão già xấu xa, mươi sinh ra ngươi một mầm tai hoạ như vậy, nếu cứ mặc kệ không dạy dỗ, có phải cách ba năm ba năm ngươi sẽ thêm một người nhập khẩu vào phủ ta hay không? ”

Bách Thập Thất: "Ngài, lão nhân gia làm sao tính tình lại xấu như vậy? ”

Bách Chấn Đình nghe lời này cảm thấy không tốt lắm, một ánh mắt đảo qua, các thuộc hạ nằm trên mặt đất nhao nhao đứng lên chạy ra ngoài, biết kế tiếp hai cha con lại muốn đối đầu nhau, quả nhiên còn chưa ra khỏi cửa viện, chợt nghe thiếu bang chủ ở trên cây nói lời lạnh lùng: "Ta thêm người sao so được với Bách bang chủ ngài thêm người được? Mấy tiểu thϊếp ở hậu viện của ngài cũng không ít lần chướng mắt mẫu thân ta! ”

“......”

Triệu Vô Cực xem như là mở rộng tầm mắt!

Chàng từ khi sinh ra đã tuân theo luân lý cương thường của phụ tử quân thần mà lớn lên, Hoàng đế bệ hạ nạp thϊếp xem như là quốc sự, nào có chỗ cho nhi tử xen vào?

Hình thức ở chung của cha con Bách Chấn Đình vượt quá nhận thức của chàng, trên lý thuyết l nên khiển trách Bách Thập Thất ngỗ nghịch, nhưng trên thực tế bản thân chàng lại thiếu chút nữa cười ra tiếng, tưởng tượng ra cảnh nếu mình và cha ruột nhà mình tranh chấp, nghênh đón chính là ngự sử dìm chết người cùng với vô số trừng phạt theo sau, hậu quả thảm thiết.

hotȓuyëņ。cøm

Thư Trường Phong nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, chúng ta có cần tránh đi hay không? ”

Triệu Vô Cực: "Tạm thời chờ một chút. ”

Trên thực tế không cần chờ đợi lâu, Bách bang chủ hết kiên nhẫn, ngay cả lời nói cũng không duy trì được, chỉ vào con khỉ treo ở trên cây mắng to: "Được cái rắm! ngươi mau cút xuống cho ta, nếu không đừng mong dễ chịu! ”

"Xuống để chờ ngài làm chủ cho Văn Thao sao? Ngàu luôn thích hắn như vậy, hay là thu hắn làm con trai luôn đi, đỡ phải tìm cơ hội đánh ta mỗi ngày! " Bách Thập Thất quật cường chết không nhận sai.

“ ngươi ! ngươi ! "ngươi"..." Bách Chấn Đình bị kí©h thí©ɧ khí huyết trào lên cuồn cuộn, chỉ vào tiểu tử trên cây ngươi nửa ngày, thế nhưng vẫn ôm cây đợi thỏ ở dưới tàng cây.

Bách Thập Thất âm thầm kêu khổ, dựa theo thủ đoạn giao phong của hai cha con trước kia, Bách bang tức giận nếu có thể đánh được nàng, đương nhiên mọi việc thuận lợi. Nếu bất hạnh bị nàng đào thoát, cũng chỉ có thể tức giận rời đi, không nghĩ tới hôm nay Bách bang chủ lại không đi theo rẽ thông thương, lấy ra tinh thần chuẩn bị liều mạng với nàng, khiến người ta cực kỳ nhức răng.

Không bao lâu sau, Tống Tứ nương tử cùng Trân nhi bị thủ hạ của Bách Chấn Đình thúc giục tới, bước vào viện nhìn thấy cảnh cha con giằng co trước mắt không khỏi đổ một phen mồ hôi.

Trân nhi cúi xuống nói, "Cô nương, có vẻ như không ổn." ”

Tống Tứ nương tử lại hành lễ với Bách Chấn Đình, sắc mặt tuy rằng có vài phần tái nhợt, nhưng coi như trấn định, nói: "Bách bang chủ, không biết ngài tìm ta có chuyện gì? ”

Bách Chấn Đình ngửa đầu nói: "Thằng nhóc, thấy chưa? Nếu không chịu xuống nữa, bây giờ ta sẽ đem nha đầu này bán đi! ”

Bách Thập Thất im lặng nhìn trời: "... Lại tới chiêu này! Ngoài việc đe dọa mọi người, ngài có thể tìm cách gì tươi mới hơn được không? ”

Bách Chấn Đình: “ Ngươi không xuống? ”

Tống Tứ nương tử không khỏi lùi lại một bước, không nghĩ tới thuộc hạ của Bách Chấn Đình đứng phía sau, ngăn cản đường đi của nàng.

Bách Thập Thất cực kỳ thức thời, nhanh nhẹn từ trên cây trượt xuống, nhào tới ôm lấy hai tay Bách Chấn Đình đang nắm trường côn, sám hối: "Cha! Phu Thân! Con sai rồi! Ngài tha cho con được không? Con trai thực sự biết sai! Không dám nữa! ”

Bách Chấn Đình cũng không phải là lần đầu tiên đấu trí đấu dũng với nàng, đối với tính tình chó mà của nàng cực kỳ hiểu rõ, ha hả cười lạnh: "Ngươi không phải là rất có cốt khí sao? Xuống đây để làm gì? " Hắn dùng chân đạp, Bách Thập Thất thuận thế lăn lộn trên mặt đất, vừa vặn lăn tới trước xe lăn của Triệu Vô Cực.

Nàng nằm trên mặt đất chơi xấu: "Cha, ngài nếu thật sự bán Tứ nương tử, con sẽ tìm nương con khóc, nói con phát hiện ngài ở Hoài An muốn cho thêm người, bị con ngăn lại, ngài thẹn quá hóa giận còn cầm gậy đánh con..."

Bách Chấn Đình không muốn phí miệng lưỡi với tiểu tử, không bằng sảng khoái đánh người, hắn cầm một cây gậy hùng hùng hổ hổ vung lên, hướng về phía Bách Thập Thất.

Bách Thập Thất "ngao" một tiếng lăn một cái tại chỗ, hoảng hốt trốn phía sau xe lăn của Triệu Vô Cực: "Đường huynh cứu ta! ”

Triệu Vô Cực ngồi trên xe lăn hành động bất tiện, chỉ có thể bất đắc dĩ duỗi hai tay ngăn cản: "Bách bang chủ bớt giận! Bớt giận! Thập Thất cũng là lời nói vô tâm, huống hồ nàng tính tình hoạt bát, lão nhân gia ngài không cần để ở trong lòng. " Trong lòng lại nghĩ: tên này miệng không kiêng nể ai, nếu ở nhà người khác không chừng đã sớm bị gia pháp đánh chết!

Bách Chấn Đình sắc mặt giận dữ, thề muốn cho tiểu tử một trận đẹp mặt "Triệu công tử xin tránh ra, Bách mỗ quản giáo nghịch tử, há có thể để người ngoài nhúng tay? Thằng nhóc này nếu không quản giáo, nhất định sẽ làm ta tức chết.”