Chương 160

Ngụy Duyên quay đầu nhìn Kiều Nhân đánh mắt ra hiệu, "Đúng không Tiểu Kiều."

Kiều Nhân vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mẹ."

Nửa câu đầu của Ngụy Duyên là thật.

Nhưng nửa câu sau......

Tống nữ sĩ tỏ vẻ nghi ngờ: "Con bé đi xem tướng lúc nào, sao em không biết?"

"Mấy năm trước lúc em ra nước ngoài công tác."

Tống nữ sĩ lại nhìn Kiều Nhân, cô tiếp tục gật đầu: "Thật ạ."

Cô vừa căng thẳng, suýt nữa đã kéo Kỷ Hàn Thanh ở bên cạnh ra làm chứng cho mình.

May mà còn sót lại chút lý trí nên dừng lại đúng lúc.

Kiều Nhân giương mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện anh hơi mím môi, trên má phải còn hiện ra một lúm đồng tiền rất nông, giống như đang nén cười.

Có gì hay mà cười.

Kiều Nhân lén đưa tay ra đằng sau, véo lên đùi Kỷ Hàn Thanh một cái.

Bàn tay nhanh chóng bị anh nắm chặt, giọng nam trầm thấp, lời nói giống như đang cắn chặt răng: "Véo vào đâu thế?"

Véo chân đó.

Kiều Nhân liếc mắt, không chút biến sắc liếc nhìn vị trí tay mình.

Một giây sau, vẻ mặt cô cứng đờ, nhanh chóng nóng bừng lên.

Bảo sao cảm giác sai sai.

Hình như... đã véo vào mông người nào đó rồi.

Lời editor: Giờ này chắc chẳng còn mấy ai thức. Còn 1 chương nữa là phải nói tạm biệt với chú Kỷ và chị Kiều rồi. Thật sự vừa bất ngờ, vừa không nỡ ~

P.s: Bà tác giả thật sự hành tôi tới chết T^T Có chương thì ngắn cũn cỡn chưa tới 1000 chữ, hai chương cuối cùng bả quất cho mỗi chương 5-6000 chữ. Ngồi edit muốn lòi con mắt, gãy cái cổ luôn =.= Chương 99 cũng dài tầm này, không biết ngày mai mình có lết hết được không nữa? Còn muốn viết lời cuối truyện cho mọi người T^T

Kiều Nhân lập tức muốn rụt tay lại.

Đầu ngón tay cô hơi buồn buồn, vốn định rút thẳng tay về nhưng kết quả là người kia không chịu buông ra. Kiều Nhân dùng sức cố giãy, không chỉ không rút ra được mà ngược lại còn gây ra động tĩnh không nhỏ.

Hai người vừa rồi còn đang nói chuyện bỗng nhiên im lặng.

Kiều Nhân lập tức nghiêm chỉnh không dám lộn xộn nữa, đứng thẳng người nhìn sang.

Sắc mặt Tống nữ sĩ đã khá hơn nhiều, tuy trong mắt bà vẫn lộ ra sát khí.

Ngụy Duyên ôm vai vợ, vẫn tiếp tục nói: "Hơn nữa, hiện tại Tiểu Kiều đã 22 tuổi rồi, đã là thanh niên có thể tự chịu trách nhiệm cho bản thân rồi."

Tống nữ sĩ thở dài, không nói gì.

Trong nháy mắt Kiều Nhân liền cảm thấy hình tượng của Ngụy Duyên trong lòng mình càng to lớn rồi.

"Bớt giận nào, đến giờ ăn tối rồi."

Ông kéo Tống Vân đi về phía phòng ăn, lúc đi ngang qua chỗ Kiều Nhân còn liếc mắt ra hiệu với cô.

Kiều Nhân vốn không dám ăn cơm ở nhà, kết quả thấy tín hiệu của ông, cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Rất hiếm khi cô nói ít như vậy.

Trong bữa ăn, Kiều Nhân không dám nói nửa lời, chỉ sợ sơ ý một chút lại đốt lên ngọn lửa giận vừa mới hạ xuống của Tống nữ sĩ.

May mà có Ngụy Duyên làm bầu không khí trở nên sôi nổi, mấy người trên bàn ăn cơm mới không cảm thấy quá lúng túng.

Kiều Nhân ngồi cạnh Kỷ Hàn Thanh, cứ vài giây lại liếc mắt nhìn hai người ngồi đối diện.

Sau khi ăn cơm tối xong, đương nhiên Tống nữ sĩ cũng đã nghĩ gần xuôi rồi, hơn nữa bên cạnh lại có người ân cần khuyên nhủ, cuối cùng thì sắc mặt âm u mới tan đi đôi chút.

Sự hồi hộp của Kiều Nhân suốt cả buổi tối cuối cùng cũng được giải tỏa.

Cô lặng lẽ giơ ngón tay cái với Ngụy Duyên, còn chưa kịp thu tay lại đã bị Tống nữ sĩ liếc thấy: "Chê mẹ già không quản được con nữa phải không?"

Rốt cục cũng không phi dao ra nữa rồi.

Kiều Nhân vội vàng nịnh nọt: "Sao có thể chứ. Tống tiểu thư còn trẻ lắm."

"Nếu như hai mẹ con mình cùng đi ra đường, chắc chắn người ta sẽ tưởng là chị em."

Tống nữ sĩ hừ một tiếng, "Dẻo miệng lắm."

Bà rời tầm mắt đi nơi khác, nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh vẫn luôn bình tĩnh yên lặng từ đầu đến cuối.

Gen của cậu ta thật là tốt, tương lai Kiều Nhân gả đi rồi, nếu sinh con thì chắc chắn không cần lo lắng.

Khẳng định là gen trội.

Nói về tính cách trầm tĩnh cũng tốt, tất cả những lời nói ra đều dùng để thuyết phục bà. Trước nay Tống Vân không hề phát hiện ra cậu ta có thể khiến người khác nói không nên lời.

Chỉ sợ tất cả sự nho nhã, lịch sự trước kia đều là giả tạo.

Tống Vân ho một tiếng: "Tiểu Kỷ."

Kỷ Hàn Thanh ngẩng đầu nhìn bà.

Trên môi anh hiện ra ý cười không quá sâu, chỉ hơi cong lên vài giây rồi dừng lại, là vì câu "dẻo miệng" vừa rồi của Tống Vân.

Tống Vân: "Cậu... Quên đi, nha đầu Kiều Nhân này càng lớn tôi càng không quản nổi, sau này cậu chăm sóc con bé cho tốt."

Anh mỉm cười: "Được ạ."

Tống Vân lại không yên tâm dặn dò Kiều Nhân: "Tự con phải chú ý, đừng có suốt ngày chạy tới mấy chỗ nguy hiểm. Nếu lần sau trong lúc làm việc mà bị thương thì cứ chờ bị mẹ trói vào giường đi."

Dù sao cũng là ruột thịt, Tống nữ sĩ không phải chỉ hiểu Kiều Nhân qua loa.