Chương 162

Cuối cùng, anh còn nở một nụ cười mờ ám với Kiều Nhân.

Kiều Nhân: "........"

Ban ngày ban mặt.

Tại sao lại muốn quyến rũ cô.

Kiều Nhân chỉ sợ người khác phát hiện ra manh mối, vội vàng thu tầm mắt lại, nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp.

Vừa đi được vài bước, Tân Nhan đã nhắn tin đến: [Có một tin tốt và một tin xấu.]

Kiều Nhân đang suy nghĩ xem tin tốt có thể là gì thì Tân Nhan đã tiếp tục nhắn một tin khác: [Tin tốt là cuối cùng Lục Cảnh Úc cũng đồng ý ly hôn rồi.]

Từ khi Tân Nhan đưa ra đề nghị ly hôn đến khi Lục Cảnh Úc đồng ý hình như thời gian cũng không quá dài.

Nhưng mỗi ngày đều giống như kéo dài vô tận, trôi qua cực kì chậm chạp.

Kiều Nhân gửi một biểu tượng vỗ tay.

Tân Nhan: [Tin xấu là Phó Yến hẹn chị ăn cơm.]

(Có lời giải đáp cho các bạn hỏi về anh giai Phó Yến rồi đây. Couple Phó Yến - Tân Nhan? Nếu vậy Phó Yến lại thành anh rể của chú Kỷ à? =))))

Kiều Nhân: [Đóa hoa đào nở.]

Tân Nhan: [Hoa đào nát.]

Kiều Nhân: [.......Cũng không tới nỗi chứ.]

Không nói tới chuyện này, thì khuôn mặt của Phó yến đúng là tinh tế vạn người mới có một.

Kiều Nhân: [Ít nhất thì cũng đẹp trai, đúng không chị?]

[Không muốn để ý đến anh ta lắm.]

Tân Nhanh gõ chứ rất nhanh, gần như hai câu gửi đến liên tiếp nhau: [Khuôn mặt đầy vẻ phong lưu.]

[Nghe nói số lượng bạn gái cũ của anh có thể thể hợp thành một bàn mạt chược.]

[.............Thật sao?]

[Không rõ.]

Kiều Nhân không hề biết Phó Yến lại trăng hoa như vậy.

Đêm đó sau khi ở khách sạn vận động với Kỷ Hàn Thanh xong, Kiều Nhân liền quấn lấy anh hỏi về tình sử của Phó Yến.

Kỷ Hàn Thanh phát hiện, gần đây Kiều Nhân luôn đặc biệt có hứng thú với người đàn ông khác.

Ban đầu là Đường Ngộ.

Hiện tại đổi thành Phó Yến.

Kỷ Hàn Thanh véo nhẹ một cái lên chiếc eo mềm mịn của Kiều Nhân, hơi nghiến răng: "Không biết."

"Nghe nói bạn gái cũ của anh ấy có thể họp thành một bàn mạt chược?"

"Ai nói."

"...........Chị em."

"Ha ha."

"Có phải thật thế không?"

Kỷ Hàn Thanh rời tay đi, sau đó lật người đè cô xuống dưới thân, "Anh thấy thể lực và tinh thần của em quá dồi dào rồi."

Hỏi hết Đường Ngộ lại hỏi đến Phó Yến.

Chỉ duy nhất không hề hỏi về bạn trai mình.

Kỷ Hàn Thanh tức giận nở nụ cười trầm thấp, động tác liên tục mạnh hơn không ít.

Đêm qua đi, Kiều Nhân không chỉ không tìm hiểu được tình sử của Phó Yến mà ngược lại còn tự hại mình.

Kết quả của việc phóng túng chính là, trong buổi lễ thường niên ngày hôm sau Kiều Nhân không dám mặc váy quá hở. Cô chỉ hận không thể giấu tất cả những vết tích trên người mình đi, hoàn toàn xứng với danh hiệu nhân viên nữ bảo thủ nhất.

Buổi lễ thường niên không khác nhiều so với những buổi dạ hội lúc còn đi học là bao.

Khác nhau chính là người trưởng thành và trẻ vị thành niên: có thể uống rượu hay không, có thể mất lí trí hay không.

Kiều Nhân cũng uống mấy chén rượu.

Người chủ trì phát biểu ở trên sân khấu có chút tẻ nhạt, Kiều Nhân xoay xoay ly rượu trong tay, sau đó đúng lúc nhìn thấy một đồng nghiệp nữ ở bộ phận giải trí đi tới.

Kiều Nhân gặp cô ấy mấy lần nhưng không thân quen lắm.

Cô lịch sự gật đầu chào hỏi, vừa định quay đầu đi thì nghe thấy đồng nghiệp nữ bát quái hỏi: "Tiểu Kiều, cô và Kỷ tổng có quan hệ gì vậy?"

"Cái gì?"

"Ngày hôm qua sau cuộc họp, tôi thấy cô đưa cho Kỷ tổng thứ gì đó. Ánh mắt anh ấy nhìn cô không đúng lắm."

Kiều Nhân mặt không biến sắc: "Sao lại không đúng?"

"Chính là cảm giác không giống với lúc nhìn chúng tôi."

"Trong lúc họp sếp cũng mắng tôi như mắng mọi người thôi mà."

Tuy rằng sau khi mắng xong sẽ lại đi dỗ dành cô.

Đồng nghiệp nữ suy nghĩ vài giây, sau đó dường như hiểu ra điều gì gật đầu: "Đúng vậy."

"Vì thế nên chúng tôi không quen nhau đâu."

Vừa dứt lời, có người lướt qua bên trái cô, đúng lúc.

Kiều Nhân ngẩng đầu lên nhìn, sau đó vẻ mặt cứng đờ trong nháy mắt.

Uống nhiều nói lung tung, báo ứng đến rồi...

Bị chính chủ "không quen" nghe thấy rồi.

Vì giữa chừng bỗng nhảy ra sự cố bất ngờ, nên trước khi kết thúc buổi tiệc thường niên vài phút, nhân lúc Kỷ Hàn Thanh đang đứng trên sân khấu phát biểu bế mạc, Kiều Nhân bỏ chạy trước một bước.

Cô uống rượu, chỉ có thể gọi xe về nhà.

Lúc sắp tới nhà, Kỷ Niệm đột nhiên gọi cho cô: "Tiểu Kiều, tớ muốn ăn bánh bao gạch cua."

Kiều Nhân đành phải dừng lại mua bánh bao, mất hơn nửa tiếng mới về được đến nhà. Kết quả vừa mở cửa, hoàn toàn không thấy bóng dáng Kỷ Niệm đâu.

Trong phòng tối om.

Kiều Nhân bật đèn phòng khách lên, "Niệm Niệm?"

Không ai trả lời.

Kiều Nhân đẩy cửa phòng Kỷ Niệm ra, trống không.

Cô lại đi sang mở cửa phòng mình. Lần này vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp bật đèn, cằm đã bị người nào đó giữ chặt.

Hơi thở của Kiều Nhân ngừng lại, sau đó nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi: "Sao lại trở thành không quen rồi?"