Chương 2

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Hôm qua điên cuồng một đêm, trước tỉnh lại là Lăng Hạo. Hắn nhìn Ninh Đường bên người, trong lòng mềm thành hồ ngày hè, hắn không nghĩ tới hắn còn có thể tái kiến y. Hắn ngồi xổm xuống véo mặt Ninh Đường trong nháy mắt mới nhận ra. Y cùng khi còn nhỏ khác biệt quá lớn, khi còn nhỏ mặt bánh bao nẩy nở, trưởng thành một thiếu niên anh tuấn, nhưng tiểu bộ dáng thời điểm sợ hãi ủy khuất, còn cùng khi còn nhỏ giống nhau như đúc.

Năm đó cô nhi viện bị hủy đi, cha ruột Ninh Đường đón y trở về nhà. Hắn biết cha cùng mẹ kế đối y không tốt, bằng không cũng sẽ không đem y đưa tới cô nhi viện. Nhiều năm như vậy, hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng. Khả năng cha cùng mẹ kế sẽ không cho y ăn ngon, mặc đẹp, để y chết cóng đêm đông, cũng có khả năng, y bị bệnh gì, cha mẹ lại không trị liệu. Khả năng y đã sớm không ở trên đời này. Bằng không lấy thủ đoạn hắn tra xét mười năm, sao có thể tra không được người này. Chính là hắn không nghĩ tới y thế nhưng là nhị thiếu gia Ninh gia. Bất quá còn có thể nhìn thấy người này liền hảo, nghĩ đến đây, hắn ôn nhu hôn hôn thái dương Ninh Đường.

Hắn liền như vậy lẳng lặng nhìn Ninh Đường, cũng không đánh thức. Bất tri bất giác nửa buổi sáng liền qua. Ninh Đường lúc này cũng tỉnh.

Ninh Đường nhìn đèn trên đỉnh đầu, nhất thời không nhớ tình cảnh của mình. Chờ đến y ngu ngơ nhìn đèn một hồi lâu, mới nhớ tới chuyện đêm qua phát sinh. Y quay đầu nhìn Lăng Hạo, đột nhiên hoảng sợ dịch mông về sau.

“Anh hôm nay…… Sẽ gϊếŧ tôi sao?” Y thật cẩn thận hỏi.

“Tôi……”

Lăng Hạo tung hoành hắc đạo lúc này bắt đầu hối hận, hắn không nên làm sợ Ninh Đường, “Hôm qua cùng em nói giỡn đâu, tôi như thế nào sẽ làm loại chuyện này?”

Ninh Đường vẫn không tin hắn, cho rằng lại là tiểu tình thú bọn bắt cóc. Y hỏi:

“Anh hôm nay còn sẽ để tôi trở về sao?”

“Tôi….. Tôi sẽ không…… Em ở lại đây đi.” Lăng Hạo cẩn thận trả lời.

“Tôi nói, ca ca sẽ không vì tôi từ bỏ đấu thầu, anh nhốt tôi ở đây thật sự không có ý nghĩa, anh thả tôi trở về đi.” Ninh Đường ý đồ thuyết phục Lăng Hạo.

“Em trở về không được, bọn họ đều cho rằng em đã chết. Chúng ta tiễn vô hư phát, chỉ cần mục tiêu chúng ta coi trọng là không thể sống sót. Ca em đêm qua từ bỏ, cũng đã làm tốt chuẩn bị em đi tìm chết. Chuyện này liên lụy rất lớn, bên ngoài đều cho rằng em đã chết, cho nên hiện tại không thể đi ra ngoài. Tôi sẽ bảo đảm an toàn của em.” Lăng Hạo trả lời Ninh Đường.

“Tôi vì cái gì đã chết, tôi rõ ràng còn sống hảo hảo!”

Ninh Đường phản bác, “Anh sẽ bảo đảm tôi an toàn, liền nhất định sẽ sao. Đến lúc đó xảy ra chuyện còn không phải đem tôi đẩy ra ngoài? Tôi phải về nhà.” Nói Ninh Đường xoay người xuống giường.

Lăng Hạo nóng nảy, bắt lấy chân Ninh Đường túm về giường, đè dưới thân.

“Nghe tôi, tôi sẽ không hại em.” Sau đó do dự thật lâu, “Tôi là…………”

Tựa hồ là một sự tình rất khó làm, Lăng Hạo muốn nói lại thôi, “Tôi…… Tôi là Tráng Tráng.” Lăng Hạo đột nhiên đỏ mặt.

Ninh Đường vẻ mặt???

“Ngọa tào?? Anh…………?? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha?”

Nhìn lão đại hôm qua còn vẻ mặt lãnh khốc nói ra nhũ danh xấu hổ, Ninh Đường hoàn toàn quên sợ hãi cười ha ha lên, còn đánh hai cái cách.

“Anh còn sống? Thời điểm cô nhi viện hủy đi tôi còn nhỏ, chờ tôi có năng lực trở về tìm mọi người, phát hiện anh đã không còn nữa”.

“Ân…… Tôi còn sống…… Mấy năm nay trải qua rất nhiều chuyện, có thời gian tôi lại chậm rãi cùng em nói. Em trước tin tưởng tôi, đừng đi. Lần này sự kiện đấu thầu liên lụy rất lớn. Ca em là một người rất có dã tâm, lúc này sự tình chưa chắc không có bút tích của hắn.”

“Ai từ từ…… Anh nói anh là Tráng Tráng, tôi liền phải tin? Trừ phi anh cho tôi xem bớt!” Ninh Đường cười xấu xa nói ra yêu cầu.

“Em không cần được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Lăng Hạo hai mắt nguy hiểm mị lên, lúc này áp lực của hắn phóng thích ra tới. Ninh Đường nhịn không được run lập cập, nghĩ đến hình ảnh hôm qua người này dẫm lên tay mình, nhiều năm qua như vậy…… Người này thật sự không thay đổi sao?

Trong nháy mắt Ninh Đường lộ ra sợ hãi Lăng Hạo liền hối hận, hắn giải khai dây lưng, cởϊ qυầи, không nề hà chuyển qua đối Ninh Đường nói, “Xem đi.”

Sau đùi Lăng Hạo có một cái bớt hình trái tim, đây là hắn sinh ra liền có, rất khó giả tạo, cái này Ninh Đường cuối cùng cũng tin.

Ninh Đường cầm lòng không đậu dùng tay đi vuốt ve, nhẹ nhàng cọ xát. Rất nhanh hô hấp Lăng Hạo trở nên trầm trọng lên.

“Cái gọi là xem bớt là vì câu dẫn tôi đi.” Lăng Hạo xoay người áp Ninh Đường trên giường, nhẹ nhàng gặm bờ môi của y.

“Ngô………… Ân………… Từ bỏ…… Tôi sai rồi…… Mặt sau còn đau đâu…………”

Ninh Đường hai mắt đẫm lệ mông lung hướng Lăng Hạo làm nũng.

Lăng Hạo thở dài một hơi, từ trên giường ngồi dậy, nghĩ nghĩ tối hôm qua cơ hồ lăn lộn y cả đêm, liền nhịn không được nghĩ buông tha y.

“Vậy em dù sao cũng phải phụ trách?” Lăng Hạo dùng tầm mắt chỉ chỉ hạ thân chính mình.

Ninh Đường do dự một chút, đột nhiên cúi xuống dùng đầu lưỡi cách qυầи ɭóŧ màu đen nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng dươиɠ ѵậŧ Lăng Hạo. Dùng nước bọt thấm ướt, sau đó hàm răng cắn qυầи ɭóŧ, đem nó cởi xuống, cự điểu lập tức bắn tới trên mặt Ninh Đường. Ninh Đường dùng đầu lưỡi thử liếʍ liếʍ mã mắt, Lăng Hạo hít một hơi khí lạnh.

Sau đó Ninh Đường dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ở côn ŧᏂịŧ Lăng Hạo du tẩu, liếʍ qua mỗi một tấc, sau đó đầu nấm vào miệng, xuất nhập khoang miệng chính mình, còn dùng tay chiếu cố bộ phận không cắm vào. Hô hấp Lăng Hạo càng ngày càng thô nặng, Ninh Đường bắt đầu ngậm sâu cho hắn, nam căn thật dài cắm vào khoang miệng Ninh Đường ướŧ áŧ lại ấm áp. Ninh Đường còn dùng đầu lưỡi liếʍ cán, dùng tay xoa bóp trứng trứng, rất nhanh Lăng Hạo gầm nhẹ một tiếng, bắn trong miệng Ninh Đường.

Ninh Đường ho khan hai tiếng, tất cả nuốt xuống đồ vật Lăng Hạo, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng, hướng Lăng Hạo vứt mị nhã.

“Như vậy có thể chứ ~ Tráng ~ Tráng ~ ca.”

Lăng Hạo lại tức lại buồn cười sờ sờ đầu y.

***

“Ai Đường Đường, nghe nói cô nhi viện chúng ta phải hủy đi ai…………”

Tráng Tráng một bên dùng cát làm lâu đài một bên cùng Đường Đường nói chuyện.

“Về sau em đi nơi nào a?”

“Ân…… Ba em muốn tới đón, nhưng em không muốn trở về.”

Đường Đường thở dài một hơi, con ngươi tràn ngập buồn bã, từ khi mẫu thân qua đời, ba ba mang theo a di mang thai về nhà, còn có một ca ca lớn hơn y. A di nói tiểu hài tử ở nhà sẽ bướng bỉnh, sợ bị thương hài tử trong bụng, liền đem Đường Đường đưa tới cô nhi viện.

“Em còn có ba ba đón, chúng ta cũng không biết chạy đi đâu đâu……”

Tráng Tráng dùng tay tụ lại một nắm cát, thở dài một hơi thật sâu, bất quá lập tức lại tỉnh tảo.

“Bất quá anh lập tức cũng sắp mười ba, có thể đi ra ngoài trộm đi làm công, chờ về sau có tiền, liền đem em từ nơi ba ba đón tới, em về sau cùng anh trụ được không?”

“Hảo…… Chúng ta nói hảo, anh về sau nhưng nhất định phải tới tìm em a……”

Đường Đương không chút nào chê tay Tráng Tráng dơ hề hề, bắt tay hắn, đầy cõi lòng chờ mong nhìn hắn.

“Hảo, anh nhất định, sẽ tìm em.”

Hai mắt Tráng Tráng đen nhánh tràn ngập kiên định. Bất quá một tìm chính là mười năm a.