Chương 3: Đồ Ngốc Nhà Ai

Hơn nữa, do ảnh hưởng của chuyện cũ trong gia đình, Minh Xán không mấy khao khát tình yêu.

Thân là con cái hào môn, sau này cô đại khái sẽ kết hôn chính trị, vậy thì khả năng cuộc hôn nhân đó xuất phát từ tình yêu gần như bằng không.

Một người đàn ông hiện tại xa lạ, tương lai cô cũng không thích... Minh Xán không những không muốn đi tìm anh, mà còn hy vọng anh mãi mãi không xuất hiện.

Đương nhiên, nếu Minh Xán đã quyết tâm làm một người mẹ tốt, không thể không cân nhắc đến suy nghĩ của Miểu Miểu.

Cô không cần một người chồng, nhưng đứa trẻ sẽ cần một người ba.

Minh Xán chỉ là có chút ích kỷ chưa từng nhắc đến “Ba” trước mặt Miểu Miểu, nếu Miểu Miểu nhớ ba, cần ba bên cạnh, nhất định cậu bé sẽ nói, thậm chí còn khóc lóc ăn vạ, nếu thế thì Minh Xán sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn để đưa người ba đó đến trước mặt cậu bé.

Thật kỳ lạ.

Từ khi gặp nhau cho tới hôm nay, Minh Xán không đề cập tới, Minh Miểu thế nhưng cũng một lần cũng không có chủ động nhắc tới ba.

Giống như thể.

Người đàn ông kia ở tương lai.

Cũng không tồn tại.

Điều này khiến Minh Xán cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Cô và cô ruột đã phân tích, có hai khả năng lớn nhất:

- Một là ba của Miểu Miểu thật sự không tồn tại, Miểu Miểu là do Minh Xán sang nước ngoài thụ tinh nhân tạo mà sinh ra;

- Hai là Minh Xán của tương lai đã ly hôn với chồng, Miểu Miểu thuộc về Minh Xán, đã quen với cuộc sống không có ba bên cạnh.

Bất kể khả năng nào là sự thật, Minh Xán đều có thể thản nhiên coi như không có ông bố nào của cậu bé trước mặt Miểu Miểu.

Ban đầu Minh Thù cũng ủng hộ Minh Xán làm như vậy, có lẽ là vì sau khi rời khỏi Bắc Kinh, bà ấy quá lo lắng Minh Xán một mình không thể đối phó được nên mới gửi hai tin nhắn này cho cô. Minh Xán có thể hiểu được.

Trước khi tắt màn hình điện thoại, Minh Xán liếc nhìn thời gian, cũng gần đến lúc vào tìm giáo viên rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bước vào cổng trường.

Trường tiểu học Ngôi Sao có diện tích hơn hai trăm mẫu Anh, lớn hơn nhiều trường trung học, tường đỏ ngói trắng, cây cối xanh tươi, khắp nơi đều toát lên vẻ thanh lịch và xa hoa của một học viện dành cho giới quý tộc.

Bình thường chuyển vào trường tiểu học này cần thư giới thiệu và trải qua nhiều vòng thi viết và phỏng vấn, ngay cả phụ huynh cũng phải điều tra lý lịch và phỏng vấn, quá trình tuyển chọn vô cùng nghiêm ngặt.

May thay, Minh Thù là một trong những hiệu trưởng của trường tiểu học này, chỉ cần một câu là đã sắp xếp Minh Miểu vào học, không cần phải trải qua bất kỳ kỳ kiểm tra nào.

Theo tuổi của Minh Miểu, năm sau cậu bé mới vào học lớp một, nhưng cậu bé nói mình đã học lớp một rồi. Minh Xán thấy rất hợp lý, cô thông minh như vậy, con trai cô chắc chắn cũng thông minh và sớm hiểu biết, học trước một năm không thành vấn đề.

Sân trường rộng rãi yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đọc sách râm ran.

Cô giáo chủ nhiệm của Minh Miểu là cô Lâm đã chờ từ lâu, thấy người đến là Minh Xán, cô giáo sửng sốt: “Mẹ của Miểu Miểu không đến sao?”

Minh Xán thầm nghĩ cô chính là mẹ của Miểu Miểu, miệng bình tĩnh đáp: “Cô ấy đi công tác xa rồi, cô giáo có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”

Cô Lâm gật đầu. Nhà họ Minh là hào môn hiển hách, cô giáo không tiện hỏi nhiều về chuyện nhà của Miểu Miểu.

“Cô đi theo tôi.” Cô Lâm dẫn Minh Xán vào phòng tiếp khách dành cho phụ huynh, vừa đi vừa mỉm cười nói: “Tôi nói chuyện với cô về thành tích học toán của Minh Miểu.”

Thành tích học toán?

Gần như theo bản năng, Minh Xán nhớ lại hồi mình học tiểu học, có lần tham gia cuộc thi toán đã giành được giải vàng, phụ huynh cũng được mời đến trường tham dự lễ trao giải, vô cùng vinh dự.

Hồi đó hình như cô học lớp năm hoặc lớp sáu?

Không ngờ con trai cô mới học lớp một, chuyển đến trường mới chưa đầy một tuần đã bộc lộ tài năng, khiến cô giáo chủ nhiệm phải vội vã gọi phụ huynh đến để thảo luận kế hoạch phát triển học tập.

Con trai cô, sẽ không phải là một thiên tài chứ!

Minh Xán mím môi cười, nói với cô Lâm: “Tôi học ở Đại học B, quen biết giáo sư Chu Ngạn Cương, về sau có cơ hội sẽ đưa Miểu Miểu đến gặp ông ấy.”

Chu Ngạn Cương là nhà toán học nổi tiếng thế giới, đã từng đoạt giải thưởng Fields, là siêu giáo sư quốc gia.

“...” Cô Lâm im lặng một lúc: “Chị của Miểu Miểu, cái kia, chúng ta vẫn nên từ từ thôi.”

Nói rồi cô ấy rút một tờ giấy kiểm tra, nhẹ nhàng đặt trước mặt Minh Xán.

“Đây là cái gì?” Minh Xán nhìn xuống.

...

Giả.

Nhất định là giả.

Đồ ngốc nhà ai lại đi ghi tên con trai tôi vào bài kiểm tra thế này??!