Chương 12: Suy đoán của Chu Tử Kỳ.

Nhìn hắn giận mà không dám nói, nắm tay nắm chặt vẻ mặt kiềm chế, tâm tình Cố Thanh Yến càng tốt lên, không nhìn Chu Tử Kỳ nữa, dẫn nhóm hồ bằng cẩu hữu rời đi.

"Ôi! Lục tiểu thiếu gia thật tốt quá đi! Tự nhiên cho cậu nhiều tiền boa như vậy!" Đồng nghiệp hâm mộ lẫn ghen tị.

Chu Tử Kỳ đang đắm chìm trong phẫn uất , sửng sốt vội hỏi: "Lục tiểu thiếu gia? Nó họ Lục?"

"Không sai! Cậu ấy chính là con trai duy nhất của Lục gia ở thành phố B, là người thừa kế tương lai của khách sạn Lệ Phong."

Lục gia Thành phố B! Đồng tử Chu Tử Kỳ run lên, hô hấp trở nên dồn dập, cả người rơi vào trạng thái hưng phấn cực độ, hắn nắm chặt cánh tay đồng nghiệp: "Hắn năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Là 16 tuổi sao?"

Đồng nghiệp cho rằng hắn nhận được nhiều tiền boa nên mừng phát điên rồi: "À, chắc là vậy. Phượng Hoàng đực*."

*Ở đây tg dùng "" . Đời xưa bảo chim phượng hoàng ra là điềm có đế vương. Con đực gọi là phượng [], con cái gọi là hoàng []. Nên mình tạm dịch ở đây là Phượng Hoàng đực. Nếu có sai sót bạn cmt góp ý mình sẽ chỉnh sửa lại nhé, xin lỗi vì sự bất tiện này.

Là Lục gia đó sao? Nếu vậy, kia chẳng phải là đối phương đã chiếm giữ thân phận mình và hưởng thụ mười sáu năm vinh hoa phú quý sao?

Nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, Cố Thanh Yến ăn mặc rách rưới rẻ tiền chật vật bị mình hung hăng đạp dưới chân, Chu Tử Kỳ kích động run cả hai tay, suýt chút nữa bất chấp tất cả mà lao ra đi theo Cố Thanh Yến tìm đến Lục gia.

Nhưng lý trí vẫn ngăn cản hắn.

Tùy tiện lao đến tìm cha mẹ Lục nhận mặt nhất định sẽ lưu lại cho đối phương ấn tượng không tốt!

Việc này không vội, phải cân nhắc kỹ hơn!

Đúng vậy, trước tiên hắn cần phải biết rõ ràng có phải là Lục gia hay không!

Đối với một sinh viên đến từ thị trấn mà nói, không có mối quan hệ không có tiền bạc, muốn tìm người làm việc là rất khó, nhưng mà......

Nhìn số tiền trên khay vừa rồi còn muốn ném trả Cố Thanh Yến, Chu Tử Kỳ chẳng còn thấy nhục nhã gì, trong lòng chỉ cảm thấy: Vốn dĩ ông trời đều đang giúp ta!

Nếu Lục Tinh Trạch biết dựa vào số tiền cậu cho, hắn mới có thể tìm người hỗ trợ điều tra rõ ràng, cuối cùng đem con tu hú chiếm tổ đuổi đi, liệu cậu có hối hận đến mức muốn tự tát mình vì cái miệng rộng của mình không?

Biểu tình Chu Tử Kỳ liên tục thay đổi, cuối cùng đột nhiên chộp xấp tiền kia nhét vào trong túi, vẻ mặt và động tác như sợ người khác đoạt đi, đồng nghiệp nhìn mà trợn trắng mắt.

Cố Thanh Yến bị bao vây rời khỏi sòng bạc bên tai là những lời khen ngợi khoa trương, cũng nhàn nhạt tỏ vẻ "Thiếu gia ta chính là lợi hại như vậy", sau đó giơ tay chuyển 1000 vạn cho Trình Viễn.

Nhận được tin nhắn nhận 1000 vạn, hai tròng mắt Trình Viễn gần như rớt xuống.

"600 vạn mua hai cổ phiếu em đã nói, phần còn lại anh xem mà làm."

*1000 vạn là 10.000.000 với tỉ giá tầm 3.500vnđ thì sương sương bạn nhỏ có 35 tỏi thôi chứ nhiêu.

Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, Cố Thanh Yến uỷ quyền cho Trình Viễn. Trình Viễn vô cùng cảm động, cũng cảm thấy tiểu thiếu gia này thật đơn thuần, nhưng hắn càng tò mò Cố Thanh Yến làm sao lấy chỉ bằng một kỳ thi giữa kỳ liền đổi lấy một ngàn vạn.

Chờ sau khi từ em họ Trình Trì biết được kỹ năng học tập của Cố Thanh Yến không gì sánh kịp, Trình Viễn không còn cảm thấy Cố Thanh Yến ngu ngốc, mà là cảm thấy chính mình ngu ngốc.

Nhìn tiểu thiếu gia Lục gia bao nhiêu to lớn! Đều là tầm mắt hắn hạn hẹp, vì mấy trăm vạn mà lóa mắt!

Hắn quyết định! Vì tiền đồ, hắn phải kiên định đi theo Lục tiểu thiếu gia!

Vì muốn dính may mắn của Cố Thanh Yến, Trình Viễn dùng mười hai phần tinh lực nhìn chằm chằm các quỹ thị trường cổ phiếu, sau khi Cố Thanh Yến nhận được kế hoạch đầu tư, nhìn thoáng qua xong liền mặc kệ.

Cậu đã giúp Chu Tử Kỳ một tay, tin rằng đối phương rất nhanh sẽ có hành động.

Cậu rất chờ mong sau khi cha mẹ Lục biết cậu không phải con ruột họ, sẽ có phản ứng gì!

Trước đó, Cố Thanh Yến vẫn nỗ lực đóng vai một đứa con trai ngoan lạc đường đã biết quay lại, năng động lại chu đáo, cho Hứa Tuệ Dung đủ mặt mũi khi cùng các phu nhân uống trà đi dạo phố.

Các bạn cùng lớp đã quen với việc Cố Thanh Yến trở thành học sinh tốt, nhưng Trình Trì vẫn cho rằng cậu đang chơi một trò chơi cấp cao.

Đều nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, quả thực có rất nhiều người đang chờ coi Cố Thanh Yến lộ bản chất thật, ngay cả học sinh chuyển trường mà Lục Tinh Trạch đã từng theo đuổi nhưng bị đối phương từ chối cũng nghi ngờ động cơ của cậu.

Một lần hai lớp cùng khối học chung tiết thể dục, học sinh chuyển trường Lâm Vũ Lộ bị bạn thân kéo đi xem nam sinh hai lớp chơi bóng rổ.

Là nhân vật nổi bật trong trường thời gian gần đây, Cố Thanh Yến cũng lên sân khấu đi đánh rơi mồ hôi thanh xuân.

Cậu thật sự yêu thích cơ thể trẻ tuổi tràn đầy năng lượng này, sau khi nhận được bóng đồng đội chuyền đến, Cố Thanh Yến bật nhảy tại chổ, đôi tay lưu loát ném đi, vẽ ra đường parabol hoàn hảo, vững vàng đi vào rổ lấy ba điểm!

"A a a a a, đẹp trai quá!" Nữ sinh xung quanh sân bóng lập tức thét lên chói tai.

Cố Thanh Yến kéo áo qua ngực lau mồ hôi trên trán, động tác thản nhiên, lại mang theo một chút tao nhã mà hoang dã, vòng eo mảnh khảnh trắng nõn lộ ra, lại chọc các cô gái phải liên tục hét lên.

Cậu nhìn lướt qua bên ngoài sân bóng, khi chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Lâm Vũ Lộ, rất tự nhiên mà dời đi, ngay sau đó, cậu lại đối diện với một đôi mắt ôn nhu đang mỉm cười.

Tây trang giày da mang mắt kính gọng vàng cùng hiệu trưởng nói chuyện bên đường biên sân bóng, người đàn ông thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, đặc biệt khiến người chú ý. Có cô gái đỏ mặt nhìn trộm hắn, người đàn ông đều sẽ lịch sự mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt e lệ ngượng ngùng đó, khi tiếp xúc với ánh mắt cậu, cả người giống như khổng tước xòe đuôi, bỗng trở nên vô cùng nhu tình, ánh mắt nóng bỏng.

Cố Thanh Yến thu hồi tầm mắt, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Thật là giòi bọ ghê tởm, lại tới nữa.