Chương 13: Tâm tư u ám của Lý Thừ Trác

Nếu cậu là Lục Tinh Trạch thật, rất có thể sẽ nhìn không ra Lý Thừa Trác xem cậu là con mồi, muốn thuần phục dâʍ ɭσạи, đáng tiếc, cậu là Cố Thanh yến khoác da Lục Tinh Trạch.

Cố Thanh Yến là ai? Ồ, hiện tại không ai biết cậu.

Nếu phải tự mình nói, cậu cũng không phải người khó ở chung, cậu chỉ có chút tính khí nhỏ, có chút thích ghi thù, có chút thích đem ác ý của đối phương trả lại gấp bội mà thôi!

Thấy ánh mắt thiếu niên còn không nhìn mình một cái, mà ngẩng đầu giả vờ không quen biết xoay người đi, Lý Thừa Trác tuy có chút không vui, nhưng hơn thế hắn muốn cùng tiểu thiếu gia kiêu ngạo chơi trò chơi tình ái trở thành con cɧó ©áϊ động dục khóc lóc cầu xin hắn làm nhục mình.

Ánh mắt Lý Thừa Trác quá mức mãnh liệt, hiệu trưởng bên cạnh hắn không khỏi hỏi: "Lý tiên sinh quen bạn học Lục Tinh Trạch sao?"

Lời nói xong hiệu trưởng cũng bị mình làm cười rộ lên: "Xem tôi nói này, Lý tiên sinh và Lục tổng chắc hẳn rất quen thuộc nhau, biết bạn học Lục Tinh Trạch cũng là hết sức bình thường."

Lý Thừa Trác cũng cười: "Dù cho không liên quan đến Lục tổng, bạn học Lục là học sinh ưu tú như vậy sẽ được mọi người biết đến thôi."

Lời này của hắn thế nhưng đã khiến cho hiệu trưởng tán đồng: "Lý tiên sinh nói đúng, bạn học Lục này, trước kia không chú ý học tập, hiện tại đã tỉnh ngộ, thay đổi thái độ học tập, thành tích này a, lập tức sẽ đuổi kịp bạn đứng đầu! Tất cả các bạn học nên noi theo sức mạnh học tập của bạn ấy!"

Lý Thừa Trác khẽ nhíu mày.

Lục Tinh Trạch thích học tập?

...... Này không giống với hiểu biết của hắn về Lục Tinh Trạch?

Lục Tinh Trạch trước đây không được xem là người nổi tiếng nhất trường, nhưng bởi vì gia cảnh tốt bề ngoài xuất sắc, bên người luôn được quay quanh bởi một đám con nhà giàu, cho người ta cảm giác chính là chỉ biết ăn chơi trác táng, một ít học sinh ngoan theo bản năng cũng duy trì khoảng cách với y, cô gái với trái tim mùa xuân đang chớm nở cũng chỉ dám xa xa nhìn y, hiện tại Cố Thanh Yến làm một loạt hành động, quan điểm của các bạn cùng lớp thay đổi cũng làm thay đổi hình tượng của cậu, các cô gái đều dám lớn tiếng cổ vũ cậu, thậm chí còn có người mua nước, chờ nghỉ giữa hiệp sẽ đỏ mặt đưa nước cho cậu.

"Cảm ơn." Cố Thanh Yến thoải mái tiếp nhận, lễ phép nói lời cảm tạ.

"Không có chi!" Cô gái đỏ bừng mặt cười vui vẻ, uống một chai nước cũng không là gì, nhưng khi đối phương nhận nước của mình lại làm người vui sướиɠ!

Bạn nữ lôi kéo Lâm Vũ Lộ ra coi Cố Thanh Yến chơi bóng lại không vui, hạ giọng nói với học sinh chuyển trường: "Lục Tinh Trạch trước đây còn theo đuổi cậu, bây giờ lại nhận nước của Quan Dĩnh, con trai thay lòng đổi dạ cũng quá nhanh rồi!"

Lâm Vũ Lộ trong lòng cũng không quá thoải mái, nhưng vì thể diện lại nói: "Được rồi, trước đây cậu ấy có theo đuổi tôi, nhưng không phải tôi đã nghiêm túc từ chối cậu ấy sao? Nếu tôi đã từ chối cậu ấy, thì cậu ấy nhận nước từ cô gái khác cũng không phải không được."

"Lộ Lộ cậu có thể nghĩ như vậy tôi an tâm rồi!" Bạn học nữ nhỏ giọng nói, "Lục Tinh Trạch thiếu gia tính tình rất xấu, tôi sợ cậu từ chối cậu ta, cậu ấy vì mất mặt mà ghi hận trong lòng, cố ý dùng thủ đoạn này kí©h thí©ɧ cậu, làm cậu chú ý, sau đó làm cậu hối hận!"

Lâm Vũ Lộ sửng sốt: "Sao cậu biết như thế?"

Bạn học nữ đúng lý hợp tình mà nói: "Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà!"

Nói xong bạn học nữ nghiêm túc dặn dò cô: "Cho nên cậu ngàn vạn lần đừng để bị Lục Tinh Trạch lừa! Mặc kệ hiện tại cậu ấy thay đổi lớn thế nào cậu cũng đừng quan tâm cậu ấy!"

Lâm Vũ Lộ gật gật đầu.

Cô không biết Lục Tinh Trạch có thật sự ôm loại tâm tư này hay không, nhưng không thể phủ nhận hiện tại Lục Tinh Trạch thật sự rất lóa mắt.

Lý Thừa Trác đồng ý với quan điểm này nghĩ cách tiếp cận Lục Tinh Trạch, nhưng Lục Tinh Trạch từ chối ăn cơm cùng hắn, cũng từ chối đề nghị đưa về nhà của hắn.

Thiếu niên dùng ánh mắt xem thường không kiên nhẫn nhìn hắn: "Lý đại thiếu gia! Lý tổng! Anh cố tình tiếp cận tôi cũng vô dụng! Ngày đó tôi thắng tiền là do tôi may mắn, không phải tôi biết mánh khóe gì trên sòng bạc cả!"

"Tôi không có cách nào giúp anh thắng tiền!"

Nghe được lời này Lý Thừa Trác dở khóc dở cười.

Khó trách Cố Thanh Yến phòng bị hắn như vậy, thì ra là bởi vì nguyên nhân này!

Ngẫm lại thì lần gặp mặt duy nhất của hai người là ở sòng bạc đêm đó, thiếu niên nghĩ như vậy quả thật cũng không sai.

"Tiểu Trạch em hiểu lầm tôi rồi." Lý Thừa Trác bất đắc dĩ cười nói, "Tôi chỉ là muốn kết bạn với em thôi."

"Em rất giống em trai tôi."

Cố Thanh Yến không ngờ Lý Thừa Trác vô liêm sỉ tới mức nói ra loại lời này.

Nhị thiếu gia Lý gia bởi vì lâm bệnh, mười mấy tuổi đã rời đi.

Ôi, nhị thiếu gia Lý gia là con ngoài giá thú được đưa vào cửa, trên danh nghĩa được mẹ Lý Thừa Trác nuôi dưỡng, mà mẹ Lý Thừa Trác cũng thể hiện là một phu nhân hào môn tấm lòng bao dung, xem con ngoài giá thú như con ruột mà nuôi dưỡng, quan tâm săn sóc, còn thân hơn cả con ruột, chỉ là cuối cùng đem người nuôi đến ra đi mà thôi.

Cố Thanh Yến trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nhìn Lý Thừa Trác vài lần, trên mặt tuy rằng không có mâu thuẫn, nhưng vẫn tức giận nói: "Thật ngại quá, tôi không cần anh trai, ba mẹ tôi cũng chỉ sinh một mình tôi!"

"Còn có, tôi và anh không thân, xin hãy gọi tôi là " Lục thiếu "!"

Lời này nghe tựa như một đứa trẻ đang cáu kỉnh, Lý Thừa Trác cũng không ngại, cười nói như cũ: "Nếu hôm nay em không tiện, chúng ta lại hẹn hôm khác."

Biết đậu hủ nóng không thể ăn vội, Lý Thừa Trác cũng không dây dưa.

Chờ hắn rời đi, Cố Thanh Yến lập tức liên lạc với Lục Vọng.