Chương 14:

Cậu đang lo không có cớ tìm Lục Vọng, khi không Lý Thừa Trác đã tự mình đưa đến cửa.

Cậu gửi cho Lục Vọng một tin nhắn thoại, cậu diễn giải hoàn hảo giọng điệu thiếu niên không kiên nhẫn và đầy lo lắng.

"Chú nhỏ, chú biết Lý Thừa Trác không? Chính là người thường xuyên đến sòng bạc chơi, đại thiếu gia Lý gia!"

"Người này thật quá âm hiểm! Hắn thấy cháu hôm đó may mắn thắng không ít tiền, liền muốn moi thứ gì đó ra khỏi miệng cháu, cho nên cháu bị hắn theo dõi đến đây!"

"Hôm nay hắn chạy đến trường học cháu nói muốn cùng cháu kết bạn, thấy bài ý không có hiệu quả liền muốn đi bài đáng thương, vậy mà dám nói cháu giống em trai hắn!"

"Cháu cũng không biết từ nơi nào chạy ra một anh trai già như vậy!"

Lải nhải phàn nàn, Cố Thanh Yến còn oán giận mà nói: "Lý Thừa Trác này chơi không nổi, lần sau hắn lại đến sòng bạc, chú phải cho người nhìn chằm chằm hắn, phòng ngừa hắn dùng đường ngang ngõ tắt thắng tiền!"

Không biết Lục Vọng nghe mấy lời này sẽ có biểu cảm gì, Cố Thanh Yến chỉ muốn biết Lục Vọng sẽ làm như thế nào.

Cậu đơn thuần như vậy nhất định không nghĩ đến Lý Thừa Trác là bởi vì thích da thịt non mịn của thiếu niên mới bị cậu thu hút, nhưng Lục Vọng không có khả năng nhìn không ra......

Chính xác, ngày đó Lục Vọng theo dõi camera liền phát hiện, nếu không cũng sẽ không cố ý kêu người cầm nước trái cây đi lên.

Lần nữa giơ tay click mở tin nhắn thoại của thiếu niên, trong tiếng phàn nàn gay gắt, đáy mắt đen nhánh của Lục Vọng xẹt qua một tia sắc bén, anh gọi một vệ sĩ đến, phân phó hai câu, vệ sĩ cung kính vâng lời.

Ngày hôm sau, vệ sĩ liền xuất hiện ở cửa trường học Nhất Trung, âm thầm bảo vệ Cố Thanh Yến. Cùng lúc đó, một thám tử tư cũng đồng thời theo dõi Cố Thanh Yến.

Ngồi trong chiếc xe hơi màu đen thám tử tư nhìn chằm chằm cửa trường học, chờ Cố Thanh Yến từ bên trong ra, vội vàng giơ camera lên chụp một bức ảnh, sau đó lặng lẽ đi theo tài xế Lục gia đến đón Cố Thanh Yến, một đường theo đuôi Cố Thanh Yến về nhà.

Vệ sĩ phát hiện việc này, lập tức báo cho Lục Vọng.

"Điều tra rõ là ai thuê."

Giọng nói lạnh băng vang lên trong căn phòng tối tăm, ánh mắt nam nhân, trong mắt ẩn chứa cơn gió lốc.

Người quen biết Lục Vọng đều biết, Lục Vọng tức giận.

Đây là điều làm người khó có thể tin.

Nam nhân sâu sắc bảo thủ, cảm xúc cực nhỏ cũng không lộ ra ngoài, càng đừng nói vì một thiếu niên bị người theo dõi chụp lén mà tức giận.

Lục Vọng phân phó xong, có lẽ chính mình cũng cảm thấy khó tin mà khẽ nhíu mày.

Đối với Lục Tinh Trạch, anh dường như đã để ý quá nhiều.

Trước khi nhìn thấy người, anh còn không nhớ tới Lục Tinh Trạch, bởi vì tình cảm lúc nhỏ ở Lục gia, anh chỉ là sai cấp dưới đối với người Lục gia ưu ái hơn một chút.

Đêm đó quản lý gọi điện thoại cho cấp dưới xin chỉ thị, hỏi tiếu thiếu gia Lục gia Lục Tinh Trạch mang bạn lại đây chơi, có cho bọn họ vào hay không, vừa lúc anh ngồi bên cạnh, cấp dưới tự nhiên mà báo cho anh.

Nhiều năm không thấy, gặp thì cứ gặp đi, vì thế anh cho người vào.

Thiếu niên mặc tây trang trắng ưu nhã cao quý giống như đóa hồng trắng được tỉ mỉ chăm sóc trong hoa viên, dáng người cậu cao ráo, ánh mắt kiêu hãnh, không giống những thiếu gia nhà giàu phía sau hoặc kích động tò mò hoặc xoa tay nóng lòng muốn thử, Lục Tinh Trạch không sợ những ánh mắt đen tối dò xét xung quanh mình, chỉ ôm một tâm hồn vui vẻ trong sáng xuyên qua giữa đám đông, cảm thấy hứng thú với trò chơi nào thì dừng chân một lúc, chơi hai lần liền đổi sang trò khác.

Sòng bạc vốn đầy khói thuốc và coi trọng vật chất lại bị cậu chơi như trong công viên giải trí, cố tình vận may của cậu lại tốt đến làm người líu lưỡi, nếu không phải nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm không có cách nào giở trò, sợ là rất khó làm người không nghi ngờ cậu có đang gian lận hay không.

Vẻ mặt và cách cư xử của thiếu niên như bông hoa hồng kiêu hãnh và vô tư, hơn nữa nhan sắc xuất sắc không hề thua kém minh tinh, khí chất lại độc đáo, tự nhiên mà khơi gợi hứng thú của nam nhân.

Có người ngo ngoe rục rịch, mở miệng mời Lục Tinh Trạch cùng chơi, sau khi bị từ chối, ngại thân phận tiểu thiếu gia Lục gia của cậu, người khác có chút thu hồi tâm tư, nhưng Lý đại thiếu gia lại mặt dày vô sỉ dán lên, mưu đồ dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc Lục Tinh Trạch.

Một khắc kia anh cảm thấy đại thiếu gia Lý gia này thật ngu ngốc, không có ánh mắt nhìn người, anh đã để Lục Tinh Trạch tiến vào, phải bảo đảm Lục Tinh Trạch nguyên vẹn rời đi, Lý Thừa Trác thế nhưng còn dám bày ra tâm tư bẩn thỉu của hắn.

Đúng là không biết sống chết!

Khóe miệng gợi lên một đường cong lạnh lùng, Lục Vọng lắc lắc chất lỏng mê hoặc trong tay.

Lý Thừa Trác thật có gan dám động đến người anh che chở, vậy chuẩn bị tốt để đón nhận cơn thịnh nộ của anh đi.

Giờ phút này, Lục Vọng đem việc coi trọng Cố Thanh Yến là có nguyên nhân, đa phần người máu lạnh tàn khốc như anh, luôn có một mặt sẽ hướng tới ánh sáng thuần khiết, mà Lục Tinh Trạch khi còn bé trắng trắng nộn nộn, mềm mại, luôn thích dính lấy anh, toàn tâm toàn ý tin tưởng không muốn xa rời anh, làm nội tâm âm u cô độc của anh duy trì một tia ấm áp, sinh ra lòng trắc ẩn hiếm có, không muốn màu trắng thuần khiết trong ký ức của anh bị nhiễm bẩn, cho nên mới cho người để ý Lục Tinh Trạch.