Chương 3:

Hiện tại mọi thứ đều chưa xảy ra, nếu Chu Tử Kỳ giỏi giả vờ như vậy, vậy thì cậu sẽ chủ động ra tay, lắp đầy bồn trước, đến lúc đó châu ngọc đã có sẵn, Chu Tử Kỳ đến giả vờ, cũng chẳng có gì khác biệt.

Cho nên Cố Thanh Yến bắt đầu xuống tay thay đổi ấn tượng của người xung quanh cậu, đặc biệt là vợ chồng Lục gia.

Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Thanh Yến yêu cầu tìm gia sư.

Hứa Tuệ Dung trừng to mắt, không thể tin hỏi: "Con xác định muốn tìm gia sư?"

"Dạ." Cố Thanh Yến sắc mặt ửng đỏ, lúng túng nói "Mẹ, người giúp con tìm hai giáo viên, nghiêm khắc một chút cũng không sao."

Hứa Tuệ Dung ngạc nhiên bất động, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượl: "Có phải con lại gặp rắc rối gì không?"

Cố Thanh Yến lộ vẻ khó xử, có chút tức giận mà nói: "Con không có!"

Hứa Tuệ Dung kéo cậu qua, lo lắng sờ trán cậu: "Không sốt a......"

Cố Thanh Yến thẹn thùng đỏ mặt lên: "Mẹ con không có bệnh! Con biết con đang nói cái gì!"

Hứa Tuệ Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, cưng chiều xoa đầu cậu: "Dọa chết mẹ, còn tưởng con xảy ra chuyện gì."

"Sao đột nhiên muốn học thêm? Là vì thích cô gái nào có thành tích học tập tốt ở trường, sợ cô ấy không thích con sao?"

"Không phải!" Cố Thanh Yến cầm tay nàng bỏ xuống, "Mẹ đừng sờ đầu con! Sẽ bị lùn!"

"Được, mẹ không sờ." Hứa Tuệ Dung bật cười, sau đó thở dài nói, "Con bây giờ không thích làm nũng giống như lúc nhỏ nữa......"

Cố Thanh Yến đỏ mặt: "Con cũng không phải con nít!"

Hứa Tuệ Dung nhìn cậu bằng ánh mắt đầy âu yếm: "Phải phải phải, con lớn rồi, là một cậu bé lớn! Cậu bé lớn thì phải nói có sách mách có chứng, vậy con nói với mẹ, con tại sao muốn tìm gia sư học thêm."

Cố Thanh Yến mấp máy môi, lông mi đen dày rũ xuống, rầu rĩ nói: "Đêm qua khi ăn cơm, con nhìn thấy trên mái tóc ba có một sợi tóc bạc ......"

Hứa Tuệ Dung sửng sốt, Cố Thanh Yến nắm chặt nắm tay, giọng nói có chút khàn: "Mẹ, có phải con nên để hai người bớt lo không?"

Hốc mắt thiếu niên hơi phiếm hồng, bộ dạng áy náy lại hối hận làm trái tim Hứa Tuệ Dung tan chảy, vội vàng vỗ vỗ lưng cậu an ủi: "Sau đột nhiên lại nói những lời này?"

"Con nha, từ nhỏ đến lớn là làm mẹ và ba con lo lắng rất nhiều, nhưng đều là vấn đề nhỏ, không đến mức làm mẹ và ba con lo lắng đến bạc tóc."

Cố Thanh Yến hít hít mũi, trầm giọng nói: "Trường bọn con có một bạn nữ học rất giỏi, rất xinh đẹp, nhưng nhà rất nghèo, ba bạn ấy ở công trường đột nhiên phát bệnh tim mất rồi......"

"Mẹ bạn ấy năm trước vừa mới phẫu thuật, vẫn đang uống thuốc...... bạn ấy chuẩn bị thôi học đi làm công kiếm tiền nuôi mẹ và em trai."

Cố Thanh Yến thấp giọng, vẻ mặt buồn bã bi thương mà trước nay Hứa Tuệ Dung chưa từng thấy qua: "Con nói con có thể cho bạn vay tiền, nhưng bạn ấy không cần. Con nói giúp bạn ấy tìm công việc, bạn ấy cũng không muốn."

"Cô ấy khinh thường loại người ỷ trong nhà có tiền liền tùy ý làm bậy tiêu tiền như nước. Cô ấy nói con được đầu thai vào một gia đình tốt mà thôi, nếu cô ấy có điều kiện như con nhất định sẽ không giống con không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời."

"Cô ấy nói cô ấy sẽ cố gắng học tập để trở nên xuất sắc hơn, làm niềm kiêu hãnh của ba mẹ, cô ấy sẽ không lãng phí một xu nào ba mẹ dành cho mình......"

Cố Thanh Yến càng nói cảm xúc càng sa sút: "Cô ấy nói loại tiểu thiếu gia như con, nếu gia đình có biến đổi lớn, một chút cũng không giúp được ba mẹ chỉ gây thêm phiền phức cho họ."

"Cô ấy khuyên con, đừng lãng phí thời gian nữa, dù cho được cha mẹ nuông chiều, thì cũng phải tự có bản lĩnh của mình, đừng đợi đến khi thật sự xảy ra hối hận cũng không kịp. Bởi vì không biết ba mẹ một ngày nào đó sẽ già đi, nếu con còn không trưởng thành, cái nhà này sẽ liền sụp đổ......"

Tay Cố Thanh Yến đặt bên người chậm rãi nắm chặt, cậu nhìn thẳng vào mắt Hứa Tuệ Dung, nghiêm túc nói: "Mẹ, con cảm thấy cô ấy nói đúng."

"Con trước kia quá không hiểu chuyện, con, con không muốn sống cuộc sống như trước đây nữa, con muốn thay đổi bản thân!"

Hứa Tuệ Dung bừng tỉnh, chẳng trách con trai đột nhiên thay đổi tính tình, thì ra là bị một cô gái mình thích kích động! Nàng trong lòng khϊếp sợ đồng thời cũng rất vui mừng.

Con trai bỗng nhiên hiểu chuyện, còn nói đến xúc động như vậy, thật sự là quá tốt rồi!

"Được! Mẹ ủng hộ con!" Lời nói Hứa Tuệ Dung khó nén được sự vui vẻ: "Bây giờ mẹ sẽ cho người liên lạc tìm gia sư cho con!"

"Cảm ơn mẹ." Cố Thanh Yến ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, giống như khi còn nhỏ vậy, ôm nàng cọ cọ không muốn rời đi.

Hứa Tuệ Dung càng cao hứng, quay đầu liền nói với chồng mình là Lục Văn Đức. Lục Văn Đức kinh ngạc, đứa trẻ nhà mình không ưu tú, cũng không có tư duy, nhưng ông nghĩ có hai vợ chồng họ ở đây, chuyện ăn mặc sau này con trai cũng không cần lo, nhưng hiện tại con trai chủ động cầu tiến, tất nhiên không gì tốt hơn!

Vì thế, Lục Văn Đức hoãn lại buổi xã giao tối, đặc biệt quay về ăn tối cùng vợ con, trên đường còn mua cho Cố Thanh Yến một cái đùi gà lớn.

"Khi bằng tuổi con ba chỉ nghĩ cách làm thế nào kiếm thật nhiều tiền để không bị đói, hiện tại con không cần nghĩ đến điều đó, con nên có tham vọng cao hơn! Con trai, cố lên! Ba xem trọng con!"

Với tư cách làm cha mẹ, Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung thật sự rất tốt, yêu thương và hỗ trợ con mình vô điều kiện, đây cũng là lý do Lục Tinh Trạch ôm ảo tưởng với hai người họ.

Mà khi Lục Tinh Trạch không còn là con ruột của họ, bọn họ liền biến thành nhân vật cha mẹ của "đứa trẻ hư", dù cho Chu Tử Kỳ khi dễ Lục Tinh Trạch, bọn họ vẫn cảm thấy là điều đương nhiên, bởi vì đây là Lục Tinh Trạch nợ Chu Tử Kỳ.

"Cảm ơn ba!" Cố Thanh Yến cười gắp cho ông một miếng sườn heo kho: "Tối nay thím Lưu làm sườn ăn rất ngon, ba nếm thử đi."

Người một nhà hoà thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm, sau khi ăn xong Cố Thanh Yến nói câu làm bài tập rồi lên lầu về phòng.

Dưới lầu Lục Văn Đức nới với Hứa Tuệ Dung: "Đứa nhỏ này thật sự thay đổi rồi, còn gắp đồ ăn cho anh!"

"Nhìn anh nói kìa!" Hứa Tuệ Dung trừng ông một cái: "Nếu ngày thường anh quan tâm con nhiều hơn, con cũng không đến mức phải đến bây giờ mới hiểu chuyện!"

"Phải phải phải, sau này anh nhất định sẽ giành thời gian bên cạnh con nhiều hơn!"

Hai vợ chồng vui vẻ, kết quả là tăng thêm tiền tiêu vặt cho Cố Thanh Yến, nhìn số dư trong thẻ, thiếu niên khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng.

Đây chỉ mới là bắt đầu.