Chương 7: Ông chủ chúng tôi cho mời

Nam sinh một tay đút túi quần bước vào với dáng vẻ chậm rãi tự nhiên, đôi mắt đen trong veo, đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại, khuôn mặt thanh tú tinh xảo hơi nâng lên, sạch sẽ không bụi trần, bộ u phục trắng tinh càng làm nổi bật khí chất tươi tắn thanh lịch.

Tại sòng bạc coi trọng vật chất này quả thực giống như đóa sen trắng nở trong vũng bùn, vươn ra từ bùn nhưng không nhiễm tanh hôi.

Hưng phấn, tò mò, kích động…hiện rõ trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, tựa như đứa trẻ được vào công viên trò chơi, háo hức muốn thử mọi thứ xung quanh.

Khác với những sòng bạc chướng khí mù mịt khác, nơi này hiển nhiên chỉ có thể là sân chơi của kẻ có tiền, dù là làm việc hay là tới chơi, mỗi người đều chưng diện cho mình thành nhân mô cẩu dạng. Liếc mắt qua, tây trang giày da, rượu vang đỏ sóng sánh, cho mọi người ấn tượng rằng sòng bạc trước mắt không phải để theo đuổi thắng thua mà là một địa điểm hợp tác, giao lưu, đàm phán thương nghiệp.

Kẻ có tiền chính là chơi.

Cố Thanh Yến làm lơ những người xung quanh đang tò mò đánh giá cậu, hoặc dùng ánh mắt lộ liễu nhìn chằm chằm cậu, trực tiếp đi đến quầy đổi chip.

“Tự mình chơi đi.” Cố Thanh Yến nói với mọi người một câu, rồi tự mình đi đến mục cậu thấy hứng thú —— máy đánh bạc.

Đây là trò chơi có luật chơi đơn giản và dễ nhất trong sòng bạc, sau khi quan sát, cậu hứng thú bừng bừng nhét chip vào khe tiền xu, sau đó kéo tay cầm.

“Rào rào rào!” “Đinh!” Cùng với tiếng vang, những hình ảnh như bay trên máy đánh bạc dần dừng lại, người chung quanh đang âm thầm quan sát Cố Thanh Yến hít mạnh một hơi, trên màn hình thình lình hiện lên ba bộ mẫu cùng màu cùng hoa văn!

Không phải ai cũng được may mắn này! Lần đầu tiên chơi đã trúng thưởng!

Những đồng vàng trong quỹ thưởng rơi vào khe tiền, Trình Trì kích động hạ giọng hô: “Trâu bò nha! Lục thiếu!”

Khóe mắt đuôi mày Cố Thanh Yến tràn đầy sự vui vẻ đơn thuần của thiếu niên: “Chỉ may mắn mà thôi.”

Cậu cười tủm tỉm mà tăng tiền cược lên, tung đồng xu lần nữa.

Kỳ tích lại lần nữa xuất hiện!

“Đinh” một tiếng, ba bộ mẫu cùng màu cùng hoa văn lại lần nữa dừng lại trên màn hình! Đồng vàng trong máy xào xào rơi xuống, đồng vàng nhanh chóng lấp đầy khay chứa xu thưởng!

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh băng đang theo dõi camera giám sát xẹt qua một tia kinh ngạc, giọng nói khàn khàn từ tính lộ ra vài phần sâu xa: “Thú vị.”

Bàn tay lộ ra ngoài của Cố Thanh Yến trong mắt người khác không chỉ thú vị, lần đầu tiên có thể nói ngẫu nhiên, lần thứ hai có thể nói may mắn, nhưng nếu thắng nhiều hơn thua thì đó sẽ là quá đáng.

“Mẹ kiếp mẹ kiếp!” hai mắt Trình Trì sáng lên: “Lục thiếu sao cậu làm được vậy? Dạy tôi đi!”

Động tĩnh bên này đã thu hút nhiều người chú ý, khách hàng đến nơi này ngoại trừ xã giao và vui chơi đơn thuần, còn lại đều ôm tâm lý săn mỹ nhân, lúc thấy Cố Thanh Yến đẫn đầu nhóm tiểu thiếu gia đi vào, xinh đẹp ưu nhã, khí chất xuất chúng Cố Thanh Yến liền trở thành mục tiêu của rất nhiều người.

Thiếu niên toát lên vẻ kiêu ngạo cùng cao quý của một thiếu gia nhà giàu, mặc dù bầy sói vây quanh cũng không chút sợ hãi, có lẽ là có gia thế, hoặc là xuất phát từ sự tự tin của bản thân, anh thật sự đem nơi này trở thành một công viên trò chơi khác, chơi máy đánh bạc nhẹ nhàng vui sướиɠ như chơi trò chơi điện tử.

Điều quan trọng là cậu thật sự may mắn! Chơi một đường xuống, đa phần đều thắng! Số chip cậu tích luỹ được sau đổi thành RMB, đã đạt đến mức khủng bố tám con số! Nếu không phải tuổi cậu còn nhỏ, vừa nhìn liền biết không thiếu tiền, nếu không nhân viên sòng bạc đều phải nghi ngờ liệu cậu có đến để gây rắc rối hay không!

Sự tồn tại lóa mắt như vậy chọc cho mọi người bàn tán sôi nổi, sau khi một người đàn ông tự cho mình là hấp dẫn ra mặt mời Cố Thanh Yến bị từ chối, hầu hết mọi người đều từ bỏ ý địng mời Cố Thanh Yến cùng nhau chơi bài, tiểu thiếu gia được chiều chuộng này hiển nhiên chỉ đến để trải nghiệm cảm giác chiến thắng, không quan tâm thắng được bao nhiêu tiền.

Thật hiếm khi có một sự tồn tại đơn thuần và sống động như vậy, những người thua cậu cũng không tức giận, có khả năng thiếu niên này sau này sẽ không đến nữa, mỗi loại trò chơi cậu đều sẽ tham dự, biết cách chơi và giành chiến thắng sẽ chuyển sang trò chơi khác, thật là một người có mới nới cũ.

Nhưng người vừa đáng yêu xinh đẹp lại câu dẫn người.

Những kẻ có tâm tư đen tối không khỏi ngo ngoe rục rịch.

Cố Thanh Yến sau một hồi thắng lợi đã tỏ ra buồn chán, một ly nước ép trái cây tươi mới xuất hiện trước mặt cậu, giọng nói ôn nhu kèm theo nụ cười vang lên bên tai cậu——

“Bên kia có chỗ ngồi, không bằng đi nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn cảnh bờ sông về đêm, ăn một chút gì đó?”

Cố Thanh Yến hơi sửng sốt, bàn tay cầm ly nước trái cây, vừa nhìn đã thấy là kẻ có tiền được sống trong nhung lụa, lại thấy cổ tay đối phương mang một chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe mấy trăm vạn……

Cố Thanh Yến ngước mắt nhìn lên, bắt gặp một đôi mắt đen dịu dàng.

Mặc một thân tây trang đen, mang một cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn nho nhã lễ độ, người đàn ông nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc, Cố Thanh Yến hơi cau mày, giọng nói hơi không vui: “Xin lỗi, tôi không ăn đồ từ người lạ.”

Giọng nói thiếu niên trong trẻo giống như tiếng kêu kiêu ngạo của một chú mèo quý tộc, không cao không thấp, cào cho lòng người phát ngứa.

“Tôi là Lý Thừa Trác.” Người đàn ông cười khẽ: “Chúng ta cũng không xem như người xa lạ đi, tiểu thiếu gia Lục gia Lục Tinh Trạch?”

Thì ra là đại thiếu gia Lý gia, người thừa kế của công nghiệp Nguyên Dương, là sự tồn tại văn nhã bại hoại.