Chương 1

Họ là con của các vị thần.

Họ sống giữa chúng ta, không khoe khoang về dòng máu cao quý ấy. Chúng ta coi họ là những thiên tài, nhưng sự thật là chính nhờ những quyền năng siêu nhiên mà họ thừa hưởng từ người cha hoặc người mẹ thần thánh của mình khiến họ trở nên khác biệt.

Thế nhưng, khác với những người anh em là thần của mình, những á thần có số phận rất nghiệt ngã. Họ bị các quái vật đuổi gϊếŧ và đa phần các vị thần không muốn nhận lại những đứa con á thần của mình. Họ thường ngoảnh mặt làm ngơ trước lời khẩn cầu của chúng và sự tồn tại của những á thần chẳng qua chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, vẫn còn một số ít các vị thần quan tâm đến các đứa con bán thần của mình và Trại Con Lai được lập ra nhằm bảo vệ và cứu những á thần khỏi các quái vật Địa ngục. Mỗi á thần có một người dẫn đường và nếu người dẫn đường không xuất hiện và đưa họ về Trại, họ có thể sẽ bị quái vật gϊếŧ chết.

Poseidon là một trong mười hai vị thần quyền lực nhất trên đỉnh Olympus. Ông cũng là một trong những vị thần có con rơi nhiều nhất, nhưng vì phải cai quản một vùng đại dương rộng lớn, ông không có mấy thời gian lắng nghe lời cầu khẩn của các con.

Các vị thần trên Olympus biết Poseidon rất thương các con của mình, bất kể chúng là thần hay bán thần. Poseidon đặc biệt quan tâm tới Perseus và Tyson và thường tìm cách giúp đỡ chúng. Ông chỉ cho Perseus sử dụng quyền năng thần thánh để cứu nó và các bạn, hay gửi đàn cá ngựa đến cứu Tyson. Poseidon nhận tất cả những đứa trẻ nào mang trong người dòng máu của mình.

Thế nhưng, có lẽ Poseidon đã quá mải mê với hai đứa con trai anh hùng mà quên mất mình vẫn còn một đứa con trai khác, nhỏ tuổi hơn và đáng thương hơn rất nhiều so với hai người anh em của nó.

…………

Dylan là cậu nhóc bơi giỏi nhất ở vùng biển này.

Cậu thuộc nằm lòng tất cả những gờ đá, nhớ mặt tất cả những cơn gió mang mùi muối biển hay đổi hướng và những đàn cá bơi theo dòng hải lưu. Cậu có thể lặn rất sâu và rất lâu dưới nước, đuổi theo những con cá đuối lớn và chơi đùa cùng những con cá mập trắng khổng lồ. Cũng có đôi lúc, Dylan sẽ ngồi yên bất động trên mặt cát bên dưới mặt nước sâu, kề miệng vực, mỉm cười ngắm những con cá muôn hình vạn trạng của đại dương vây lấy mình.

Khả năng nhịn thở của cậu là vô hạn.

Dylan sống một mình trong một cái hang nhỏ bên dưới mỏm đá lớn nhô ra biển. Mẹ của cậu đã mất tích trong lúc đi mò ngọc rất lâu trước đó và cậu ngày nào cũng ở đây, từ trong hang nhìn ra bên ngoài, đợi một ngày mẹ trở lại.

Những người lớn ở vùng này không thích cậu, bởi cậu không có cha. Dylan vẫn thường bị lũ trẻ con làng chài trêu chọc vì thân thế của mình, nhưng cậu không mấy chú ý. Cậu nghĩ chỉ cần có thể tiếp tục sống, tiếp tục bơi và được ngắm nhìn màu xanh biếc của đại dương, được hòa mình vào những làn sóng, lắng nghe bài ca hào hùng của sóng và gió là vui lắm rồi. Có những lúc tưởng chừng như cậu có thể nghe được tiếng thì thầm của những sinh vật sống bên trong lòng đại dương và tiếng gọi đó như thôi thúc cậu dấn thân vào màn nước xanh không thấy rõ đáy ấy, nhưng vì mẹ, cậu vẫn tiếp tục chờ đợi và ở lại.

Dylan có đôi mắt lam tuyệt đẹp. Cậu vẫn nhớ rõ trước kia mẹ thường nói: “Con yêu, con có đôi mắt của cha con.”

Sáng sớm hôm nay, Dylan theo thói quen thức dậy, từ trên mỏm đá trèo xuống bãi biển, chạy dọc theo bờ cát đến khu chợ chài. Hôm nào cậu cũng đến, dùng số ngọc trai của mình đổi lấy những chú cá còn sống từ mẻ lưới đầu tiên của những ngư dân và thả chúng trở về biển. Dylan không ăn cá hay bất cứ động vật biển nào. Cậu thích trò chuyện và ngắm chúng bơi hơn. Đối với cậu, loài sinh vật biển nào cũng thật đáng yêu và chúng tồn tại để làm đẹp cho thế giới này chứ không phải để làm thức ăn cho loài người.

Trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Những ngọn đèn sáng lờ mờ từ những chiếc thuyền đậu đen bên bến cảng nhỏ hắt xuống bãi cát, tạo thành những vệt sáng vàng lốm đốm. Thuyền ra khơi đêm qua vẫn chưa về.

Rồi gió nổi lên. Mặt trời xuất hiện ở chân trời màu bạc. Cả một vùng biển nhuộm hồng màu nắng. Ngọn hải đăng đã tắt và bầy chim hải âu rời tổ, chao liệng trên không trung. Dường như lũ chim non ở trong chiếc tổ chỗ ngọn đèn đã đủ lông cánh và sẵn sàng trưởng thành rồi.

Phiên họp chợ bắt đầu. Dylan đã đổi tất cả số ngọc trai và vỏ ốc tù và mà mình có lấy một con cá mập trắng nhỏ. Ông già Mike suýt chút nữa là cắt mất đi cái vây tuyệt đẹp của nó rồi. Sau khi cứu được nó, ông Mike nhìn cậu bằng đôi mắt thiếu thiện cảm, giống như kiểu ông sắp vồ tới mà ăn thịt cậu vậy. Không ít cá mập đã bị ông già này gϊếŧ và cậu thì không ưa ông ta cho lắm.