Chương 11



Tống Viên rất nhanh đã bổ não ngay trong đầu hình tượng của Hoàng Đế: Quầng mắt thâm đen trầm trọng, dáng người yếu ớt như gà.

Kỳ thật có chướng ngại về vấn đề tìиɧ ɖu͙© cũng không phải vấn đề gì lớn.

Chẳng qua Tống Viên không thể chấp nhận bạn đời của mình có vấn đề như vậy, cô chính là có tiêu chuẩn kép như thế đấy ~

" Phụ hoàng của em, ừm..." Tống Viên cũng không phải ác miệng, đương nhiên sẽ không ở trước mặt đứa nhỏ này bộc lộ đủ loại ý kiến với vị Hoàng Đế bệ hạ này: "Tóc của hắn còn tốt chứ?"

Dung Đình nhìn chằm chằm cô, trầm mặc nửa ngày, vẫn rất thành thật trả lời: "Mẫu hậu lại biết đầu phụ hoàng bạc sao?"

Tống Viên sững sờ, không hề nghĩ ngợi liền thốt ra: "Đầu bạc? Mới vừa rồi em còn nói hắn đang ở tuổi sung sức!"

Trời ạ! Chẳng lẽ cô thật sự ngủ với một lão già, lại còn có một đứa bé? Không, cô không chấp nhận được sự sắp xếp như vậy của kịch bản!

Dung Đình cũng bị phản ứng của Tống Viên làm giật nảy mình, lấy lại tinh thần nhíu mày nói: "Cô nói, cô sẽ không lừa gạt mẫu hậu, phụ hoàng hoàn toàn đang ở tuổi sung sức!"

"Vậy sao hắn lại có tóc trắng!"

Cái này hiển nhiên cũng khiến Dung Đình không trả lời được, cung nữ thái giám thậm chí là thái phó, cũng sẽ không thảo luận về phụ hoàng trước mặt hắn, hắn cũng không hiểu rõ phụ hoàng nhiều như vậy, so với phụ hoàng, hắn quan tâm mẫu hậu nhiều hơn: "Từ khi Cô nhớ được mọi chuyện đến nay, phụ hoàng đã có tóc trắng, nhưng mẫu hậu, Cô chưa từng lừa người, phụ hoàng quả thật đang ở tuổi thịnh niên. Có lẽ chỉ lớn mẫu hậu mấy tuổi."

Càng hiểu rõ vị Hoàng Đế bệ hạ này, Tống Viên lại càng thấy đây là một chủ đề nguy hiểm.

Nếu như còn tiếp tục trò chuyện nữa, lại càng hiểu rõ hơn nữa, cô sợ cô thật sự không vượt qua được cái hố này.

"Được rồi, chúng ta không nói về hắn nữa." Tống Viên chủ động kết thúc đề tài này, cô nói với Dung Đình: "Hôm nay là ngày nghỉ, ở đâu cũng đều đông người, chị sợ em không quen, chúng ta đi dạo ở ngay gần đây, gần đây có một nhà sách, chị thấy em rất thích đọc sách, nên mua cho em vài cuốn có được không?"

Dù sao Dung Đình vẫn một đứa trẻ, lực chú ý nhanh chóng bị chuyển di, thật sự là hắn vô cùng thích đọc sách, cho dù chữ nơi này hắn không hiểu nhiều lắm, nhưng ở dưới sự chỉ dạy của mẫu hậu, hiện tại cũng đại khái hiểu quy luật thế nào, cho hắn thêm một đoạn thời gian nữa, có lẽ hắn có thể xem hiểu.

"Mẫu hậu, trong nhà có bút mực giấy nghiên không?" Dung Đình là đứa trẻ ngoan, mặc dù nơi này là nơi mẫu hậu ở, coi như hắn hiếu kỳ, cũng chỉ nhìn lướt qua một chút, không dám nhìn kỹ, chớ nói chi là không được mẫu hậu cho phép đã tự tiện lấy đồ vật nhà cô xem.

"Cô không thể xao nhãng việc học, mấy ngày nay chưa từng luyện chữ, sau khi hồi cung sẽ không thạo, chung quy là không tốt."

Tống Viên hơi kinh ngạc, cô kéo Dung Đình ngồi xuống ghế sa lon, tìm vở với bút từ trong ngăn kéo bàn trà ra, tùy tiện viết trên giấy hai chữ: "Em biết dùng loại bút này không?"

Được rồi, cô cũng cảm thấy câu hỏi của mình nhảm nhí, người cổ đại sao có thể biết dùng bút máy.

"Vậy được rồi, bây giờ chúng ta đi ra ngoài, mua cho em vài cuốn sách, mua cho em thêm bút mực giấy nghiên." Tống Viên nghĩ nghĩ, để cho an toàn, cô lại nói: "Nhưng mà nói trước nhé, em cũng không thể quá kén chọn bút mực giấy nghiên, dù sao bây giờ không phải là cổ đại."

Dung Đình coi là mẫu hậu xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch.

Trong lòng của hắn có chút buồn bực, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Viên, thầm than một hơi, gật đầu nói: "Cô hiểu rõ."

Hắn sẽ không làm cho mẫu hậu khó xử, cũng sẽ không để cho cô đau lòng.

Tống Viên thở dài một hơi, mặc dù đứa trẻ này thi thoảng quả thật hơi kỳ quái, nhưng những lúc quan trọng vẫn rất đáng tin đồng thời lại hiểu chuyện, nếu như nó thật sự là đứa trẻ kiêu ngạo, dù trong lòng cô tốt với nó, thì vẫn sẽ tự giác rời xa.

Nhân dịp thời tiết tốt hai người đi ra cửa đến nhà sách ở gần đó.

Hai ngày nghỉ khắp nơi đều nhiều xe nhiều người, Tống Viên nghĩ tới nhà sách cách nhà cũng không xa, nên không lái xe, nắm tay Dung Đình đi bộ qua.

Ngay từ đầu Dung Đình còn không thể thích ứng với việc thân mật với Tống Viên như thế này, về sau thì không cần Tống Viên chủ động, nó đã tự mình vươn tay ra, ra hiệu cô nắm, đối với việc này hùng hồn biện luận: "Cô chưa quen cuộc sống nơi đây!"

Tống Viên nín cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó còn cảm thấy rất thú vị: "Vâng vâng vâng, chị nhất định nắm tay điện hạ của chị, không để lạc mất em ~ "

Nghe được mẫu hậu dùng "Điện hạ của chị" để gọi mình, lỗ tai Dung Đình đều lặng lẽ đỏ lên.

Hai người tay lớn nắm tay nhỏ, đón ánh nắng đi trên đường, Dung Đình vẫn rung động không thôi đối với tất cả mọi thứ của thành thị này, không chỉ là nhà cao tầng, còn có ô tô lao qua vùn vụt.

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm.

" Quê hương của mẫu hậu như thế này..."

Dung Đình đều sắp nhìn không hết.

Hắn cũng không vô tri, ngược lại xuất thân chính là Thái tử, tầm mắt của hắn cũng không hạn hẹp, ngược lại còn rất rộng lớn, hắn có thể phân biệt được quê hương của mẫu hậu tốt biết bao nhiêu.

Nếu như mẫu hậu nhớ mãi không quên nơi này, thậm chí không muốn cùng hắn hồi cung, vậy cũng không phải hắn không thể lý giải.

Trong miệng lão cung nữ mẫu hậu là người ổn trọng, có thể làm nhất quốc chi mẫu, nhưng mẫu hậu trước mắt hắn, lại luôn luôn vui vẻ tươi sáng.

Mẫu hậu, Cô chỉ cần người vui vẻ.

Hai người đi nhà sách, hai ngày nghỉ nhà sách cũng đặc biệt đông đúc, Dung Đình cũng không biết sách gì hay, trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc với mấy loại sách kiểu này, vẫn là Tống Viên giúp hắn chọn mấy quyển truyện thích hợp với độ tuổi này của hắn, đương nhiên cũng tiện tay chọn một bộ cha cùng con toàn tập bán rất chạy, cô cũng không biết hắn đã từng học toán học chưa, nên cũng lấy cho hắn một cuốn toán học cơ bản.

Dung Đình vô cùng vui vẻ.

Kỳ thật hắn cũng không giống những đứa trẻ khác nhảy cẫng lên biểu đạt sự vui sướиɠ của mình, nhưng trải qua hai ngày ở chung, Tống Viên cơ bản đã có thể phân biệt tâm trạng của hắn, giống như lúc này, hắn ôm thật chặt những quyển sách này, con mắt rất sáng, khóe môi khẽ nhếch, vậy đại biểu cho đứa trẻ này vui vẻ đến mức hận không thể bay lên.

Ngay từ khi Tống Viên còn học trung học cơ sở, đã xuất hiện các lớp học năng khiếu rất nổi tiếng, hiện tại có không ít gia trưởng đều sẽ đưa trẻ con nhà mình học thư pháp học quốc hoạ, cho nên ở trên thị trường muốn mua một bộ giấy mực bút nghiên cũng không khó, đi dạo mấy nhà cửa hàng liền mua được, chỉ là Dung Đình có chút ghét bỏ bộ mực nghiên giấy này, đương nhiên hắn cũng không làm ầm ĩ.

Sau khi mua được bút mực giấy nghiên, Dung Đình liền không muốn đi dạo ở bên ngoài, lý do của hắn cũng rất đầy đủ: "Cô không muốn chịu đựng mấy ánh mắt dò xét của người khác."

Đây chính là quê hương mẫu hậu, chứ nếu là ở trong cung như trước, có mấy người dám nhìn thẳng hắn như thế, thậm chí còn lấy ra mấy đồ vật không rõ lai lịch cho hắn chứ?

Tống Viên nhéo nhéo lỗ tai của hắn: "Mấy chị gái kia cảm thấy em vô cùng đáng yêu vô cùng đẹp trai, cho nên mới nhìn em mới cầm điện thoại chụp ảnh em, chị đã ngăn các cô ấy lại rồi, em mặc một thân cổ trang này rất đẹp trai, so với mấy đứa trẻ trong phim cổ trang kia còn đẹp hơn."

Dung Đình nghiêm trang uốn nắn cô: "Mẫu hậu, không thể chú trọng bề ngoài, huống chi Cô là nam tử, tài hoa trong bụng quan trọng hơn so với bề ngoài."

Tống Viên: "..."

Thế mà lại bị một đứa trẻ giáo dục.

Lúc hai người về đến nhà đã sắp đến trưa, Tống Viên không để ý Dung Đình nữa, rửa tay mặc tạp dề rồi vào phòng bếp, miệng Dung Đình thật rất lợi hại, hắn không thích ăn thức ăn ngoài, cô xuống bếp làm đồ ăn, mặc kệ hương vị có được hay không, hắn đều tâng bốc.

Chờ Tống Viên bận rộn xong, lúc từ phòng bếp đi ra, Dung Đình đã viết chữ rất ra dáng.

Cô rất hiếu kì đứa trẻ năm sáu tuổi ở cổ đại thì có trình độ thư pháp thế nào, liền tiến tới nhìn, vừa nhìn qua một cái đã rất kinh ngạc, Dung Đình viết chữ phồn thể, cực kỳ có khả năng như vậy, cô không học qua thư pháp, nên không đánh giá được khí khái trong đó, nhưng nhìn sang, chữ này quả thực rất không tệ.

Tống Viên làm cái khác không được, chứ việc thổi phồng này thì dễ như đánh rắm.

Dung Đình vô cùng hưởng thụ sự tán dương của cô, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý, nhưng nghĩ tới ngày thường phụ hoàng dạy bảo hắn, phải không kiêu không ngạo, lập tức lại rất khiêm tốn nói: "Chữ của Cô chỉ là bình thường, thái phó từng nói, thư hoạ của phụ hoàng mới là thiên hạ vô song."

Tống Viên: "..."

Đây chính là bộ lọc của con trai ruột hả, xét thấy việc có tóc trắng cùng với chỉ có một đứa con trai hư hư thực thực thêm nữa lại bị nghi ngờ là có vấn đề về sinh lý, Tống Viên đối với vị Hoàng Đế bệ hạ này... Tự nhiên cũng không có ảo tưởng gì.

"Mẫu hậu thử một chút đi." Dung Đình đưa bút lông trong tay cho Tống Viên.

Tống Viên chưa từng học thư pháp, nhưng cô vẫn nhận bút lông, nghĩ một chút tại trịnh trọng việc viết xuống ba chữ "Ăn cơm" trên giấy tuyên thành.

Cô đã quen dùng bút máy viết chữ, đột nhiên lại dùng bút lông, mặc dù kiểu chữ không đến mức như chó bò, nhưng cũng so với bên cạnh thì không hề liên qua đến từ đẹp mắt.

Dung Đình cẩn thận quan sát Tống Viên viết ba chữ này, vẻ mặt như thái phó bình thường kiểm tra việc học cho hắn, vô cùng nặng nề, cuối cùng hắn ngẩng đầu lên nói: "Phụ hoàng gạt ta."

"Có ý gì?"

" Khi còn bé Cô không thích luyện chữ, phụ hoàng từng nói với ta, mẫu hậu với phụ hoàng giỏi thư pháp, sao lại sinh ra nhi tử lại không tinh thông đây, từ đó về sau, Cô liền khắc khổ luyện chữ."

Tống Viên lại có một ý nghĩ to gan, nòng nọc nhỏ Cô Cô có thể nào tìm nhầm mẹ rồi hay không.

Nói cô trước đi, người khéo léo trong miệng Cô Cô hiển nhiên không phải là cô, Hoàng Đế bệ hạ trong miệng người cũng chắc chắn không phải vịt của cô!

Người hiểu rõ bản thân nhất đương nhiên là mình, người như cô, tuyệt đối sẽ không xuyên đến cổ đại liền biến thành thục nữ tinh thông cầm kỳ thư họa.

Cơm nước xong xuôi lúc thu dọn bát đũa, trong miệng Tống Viên còn ngâm nga: "Nòng nọc nhỏ tìm mụ mụ tìm được con cá nó gọi mẹ, con cá lung lay cái đuôi của nó, con trai à, ta không phải mẹ của con ~ "

Dung Đình nghe thấy cô hát, từ phòng khách đi tới, cái đầu nhỏ thò vào hỏi: "Mẫu hậu, vậy mà người lại biết hát?"

"Con trai à ta không phải mẹ của con ~ "

Dung Đình: "..."

***

Đêm thứ bảy, trong giấc mộng của Tống Viên.

Rất kỳ quái chính là trong mộng tất cả đều rất mông lung, cô không thấy rõ mặt người khác.

Đó là vào buổi tối, vạn vật tựa hồ cũng lâm vào trạng thái ngủ say, phóng tầm mắt nhìn tới xa đều là trắng xóa hoàn toàn, dường như là một trận tuyết lớn, nam nhân đưa cô lên cổng thành, cô không thấy rõ mặt của hắn, nhưng cũng có thể cảm giác được nam nhân ôn nhu cẩn thận, hắn đưa tay phủi bông tuyết rơi trên áo choàng của cô đi, hắn nắm tay của cô.

Cô cũng đi theo hắn nhìn về phía ngoài cổng thành.

Giống như không cảm nhận được cái rét lạnh.

Đập vào mắt là thiên địa to lớn.

Nam nhân nói với cô một vài lời, cô nghe không rõ lắm, chỉ nhớ cuối cùng, giọng nói của hắn trầm thấp nói, vĩnh viễn không phụ cô.

Cô ở trong mơ rất vui vẻ.

Tác giả có lời muốn nói: Quả thật Bệ hạ đang ở tuổi thịnh niên, cũng chính xác là có mái đầu bạc trắng = =